Lúc này, La Lâm đang ngồi ở trong thảo lư, cùng đường muội La Ngâm Sương của hắn.
La Ngâm Sương cùng tuổi với Lăng Tuyết Quân, kiếp trước bởi vì La Lâm có nguyên do, La Ngâm Sương và Lăng Tuyết Quân lui tới cũng rất thân thiết. Nàng ta xem như là bằng hữu duy nhất của Lăng Tuyết Quân ở trong giới quý nữ, có thể thật lòng đối đãi. Nhưng kiếp trước La Ngâm Sương âm thầm giúp La Lâm theo đuổi Lăng Tuyết Quân, nhưng Lăng Tuyết Quân một lòng một dạ với Cố Khiên, ba con trâu cũng không kéo được tim nàng. Sau đó Lăng Tuyết Quân xuất giá, La Lâm đi xa, bởi vậy La Ngâm Sương trách Lăng Tuyết Quân nên không chịu để ý tới nàng nữa.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân thở dài. Kiếp trước mình thật sự bị Cố Khiên mê muội, mới có thể buông tha cho La Lâm và La Ngâm Sương tốt như vậy. Cũng may, kiếp này, mình có thể bù đắp sự tiếc nuối cho kiếp trước. Xem ra, trong chốc lát phải tìm một cơ hội đi trong nhà tranh, cùng huynh muội La thị nói chuyện thật tốt, kéo gần tình cảm.
Cố Trăn thấy Lăng Tuyết Quân chậm chạp không đuổi theo, vội vàng quay người lại gọi nàng: "Tuyết Quân, ngươi mau tới đây đi!"
"Tới đây!" Nàng nhanh chóng đáp một tiếng, đang chuẩn bị đuổi theo, vừa giương mắt lên, lại thấy Cố Khiên đã đi tới trước người mình đang bình tĩnh nhìn mình.
Nàng ngẩn người, sau đó lễ phép cười cười với hắn, sau đó liền bước nhanh đuổi theo Cố Trăn, đi về phía đám người Lý Hoảng.
Cố Khiên im lặng một lát, sau đó theo ánh mắt lúc nãy của Lăng Tuyết Quân nhìn qua, chỉ thấy phía dưới đồng cỏ màu xanh óng là công tử như ngọc.
Lăng Khâm và Lăng Ngọc đã tới từ lâu, nhìn thấy Lăng Tuyết Quân cũng đến, hai huynh đệ liền từ trong rừng đào hoa đi tới.
Lăng Tuyết Quân tiến lên chào hỏi mọi người. Lý Hoảng vừa lúc có việc muốn nói với Lăng Ngọc, liền gọi hắn sang một bên nói chuyện. Cố Trăn tán gẫu với mọi người vài câu, cũng trở về biệt viện chuẩn bị dạ tiệc hôm nay.
Lăng Khâm thấy Cố Khiên gắt gao đi theo phía sau Lăng Tuyết Quân, trong lòng hắn khẽ động, liền hướng về phía Cố Khiên nói: "Lục Lang, ta tự hỏi sao chớp mắt cái liền không thấy ngươi, thì ra ngươi đi đón..." Nói đến đây, hắn ý vị thâm trường nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, sau đó cười ha ha, nói, "Thì ra ngươi đi đón Vương phi."
Cố Khiên làm bộ như không hiểu ý của hắn, tùy ý hỏi: "Các ngươi đã ngắm hoa."
"Vừa mới đi tới đèo, còn chưa đi lên thì đã thấy Tuyết Quân tới rồi, chúng ta làm huynh trưởng tất nhiên phải tới nghênh đón nàng nha." Lăng Khâm nói, "Hiện tại, chúng ta đi ngắm hoa cũng không muộn mà. Cố Khiên, ngươi có muốn đi với chúng ta không?"
"Được!" Cố Khiên cho rằng Lăng Tuyết Quân sẽ đi, liền đáp ứng, mỉm cười nói, "Thừa dịp sắc trời còn sớm, chúng ta cứ đi thôi. Muộn thì nhìn không thấy gì."
Lúc này, Lăng Khâm cảm thấy mình nên hiểu được tâm tư của Cố Khiên, nghĩ bất kể là Lăng Ngọc Nhu hay Lăng Tuyết Quân có thể gả cho Cố Khiên, đều không tồi. Vì thế, hắn vội vàng nói với Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, đi, Tứ ca dẫn muội đi xem hoa đào đẹp nhất kinh thành."
Lăng Tuyết Quân cười cười, nói: "Tứ ca, các huynh đi đi. Ngồi xe quá lâu nên muội hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Lăng Tuyết Quân vừa nói ra miệng, Lăng Khâm và Cố Khiên đều sửng sốt, hình như cũng không nghĩ tới nàng sẽ không đi.
Dừng một chút, Lăng Khâm cười nói với Lăng Tuyết Quân: "Vậy, muội không đi, thì không đi. Tứ ca ở lại bồi muội." Dứt lời, hắn quay đầu, bất đắc dĩ cười nói với Cố Khiên, "Lục Lang, ta bồi Tuyết Quân, ngươi và Nhị tiểu thư đi ngắm hoa đi."
"Được." Lục Vân San cầu còn không được, vội vàng kéo ống tay áo Cố Khiên, nói: "Khiên biểu ca, chúng ta đi thôi."
Cố Khiên lắc đầu, nói: "Vân San, chuyện này không thỏa đáng chứ? Tam cô nương và A Khâm đến làm khách, làm sao chúng ta có thể để khách lại mà tự mình đi du ngoạn chứ?"
"Nhưng muội muốn đi xem hoa đào!" Lục Vân San chu môi nói.
Cố Khiên do dự một lát, nói: "Vậy muội lên núi tìm Ngũ ca bọn họ đi." Ngũ ca trong miệng Cố Khiên chỉ đường huynh Cố gia Ngũ Lang Cố Nghi, coi như là biểu ca của Lục Vân San.
Dù sao Lục Vân San và Cố Nghi không có quan hệ họ hàng, mặc khác không thoải mái bằng ở cùng một chỗ với Cố Khiên. Vì thế, Lục Vân San bĩu môi, vẻ mặt khó chịu.
Thấy thế, Lăng Tuyết Quân vội vàng cười nói: "Tứ ca, Cố công tử, đừng quét sạch hứng thú của Lục cô nương, các huynh đều đi đi, thật sự không cần quản ta."
Lăng Khâm lắc đầu nói: "Vậy làm sao được? Muội không biết ai, ở lại đây một mình thật cô đơn nha."
"Không đâu!" Lăng Tuyết Quân tươi cười xán lạn, "La công tử và La cô nương không phải ở bên kia sao? Muội đi làm bạn với bọn họ là được." Dứt lời, cũng không đợi Lăng Khâm đáp lại, liền đi về phía nhà tranh chổ La Lâm đang ngồi.
Nhìn Lăng Tuyết Quân đi về phía nhà tranh nơi La Lâm đang ngồi, nghĩ đến ánh mắt lúc nãy nàng nhìn La Lâm, trong lòng Cố Khiên trầm xuống.
Thấy Cố Khiên ngơ ngác nhìn bóng lưng của Lăng Tuyết Quân, Lăng Khâm tiến lên đẩy hắn, hỏi: "Lục Lang, chúng ta còn đi ngắm hoa sao?"
Cố Khiên trầm ngâm một lát, lập tức quay đầu mỉm cười nói: "Đi nha!" Dứt lời liền xoay người, đi vào trong rừng hoa đào.
Lăng Khâm rõ ràng cảm giác được khi Cố Khiên nói chuyện với mình, trên người có một khí lạnh bay thẳng ra ngoài, làm cho trong lòng hắn không khỏi run lên.
Lúc này, Lục Vân San đi tới trước mặt Lăng Khâm, nhỏ giọng hỏi: "Lăng Tứ Lang, có phải hôm nay Khiên biểu ca bị nhạc phu tử trách cứ ở học đường hay không?"
"Không có a!" Lăng Khâm nhướng mày nhìn Lục Vân San, "Sao ngươi lại hỏi như vậy?"
Lục Vân San bĩu môi nói: "Ta cảm thấy hôm nay trong lòng huynh ấy hình như không thoải mái lắm."
Nghe nói như vậy, Lăng Khâm giật mình một lát, sau đó quay mặt lại, nhìn Lăng Tuyết Quân trong nhà tranh, thấy lúm đồng tiền của nàng khi cười còn kiều diễm hơn hoa đào, đang nói chuyện với La Lâm. Thấy tình cảnh này, trong lòng hắn hình như hiểu được cái gì đó. Hắn trầm ngâm một lát, sau đó rất bình tĩnh quay mặt, cười cười hắc hắc với Lục Vân San, nói: "□□ cô nương, ngươi nghĩ nhiều rồi? Ta cảm thấy Lục Lang hôm nay không khác gì ngày thường!"
"Không khác gì?" Lục Vân San chỉ vào bóng lưng cứng ngắc của Cố Khiên, kinh ngạc nói, "Bộ dáng này của huynh ấy, cũng gọi là không khác gì ngày thường?"
Đúng lúc này, Cố Khiên quay đầu lại, hướng về phía Lăng Khâm cùng Lục Vân San kêu lên: "A Khâm, Vân San, không phải hai người muốn xem hoa đào sao? Sao không đến đây!"
Không đợi Lục Vân San nói chuyện, Lăng Khâm liền vội vàng đáp: "Đến đây!" Sau đó ném Lục Vân San sang một bên, chạy về phía Cố Khiên.
Lục Vân San thấy thế, vội vàng đi theo.
Mà lúc này, ở trong nhà tranh, La Lâm thấy Lăng Tuyết Quân đi vào, có chút ngoài ý muốn, nhưng hình như cũng rất cao hứng, vội vàng dẫn La Ngâm Sương tiến lên chào hỏi với nàng.
"La công tử, La cô nương, vì sao các ngươi không đi ngắm hoa?" Lăng Tuyết Quân hỏi.
La Lâm mỉm cười trả lời: "Chúng ta đến sớm, lúc nãy đã đi dạo trong núi một lát. Ngâm Sương có chút mệt mỏi, chúng ta liền nghỉ ngơi một lúc."
Lăng Tuyết Quân biết La Ngâm Sương bị đau thắt ngực, không thể quá mệt mỏi. Kiếp trước nàng thấy La Ngâm Sương phát bệnh một lần, khiến nàng sợ tới mức gần chết. Vừa nghĩ đến đây, nàng liền ngồi xuống bên cạnh La Ngâm Sương, kéo tay nàng, thân thiết hỏi: "La cô nương, ngươi không sao chứ?"
La Ngâm Sương không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt mà Lăng Tuyết Quân liền thân thiết với mình như thế. Bất quá, nhìn thấy mục đích quan tâm của Lăng Tuyết Quân cũng không giống giả dối, nàng ta liền cười cười, trả lời: "Đa tạ Tam tiểu thư quan tâm. Ta nghỉ ngơi một lúc rồi, uống một ít nước, và bây giờ ta đã tốt hơn nhiều. Đúng rồi, Tam tiểu thư không đi ngắm hoa sao?"
"Không đi." Lăng Tuyết Quân cười cười nói: "Ta vừa ngồi xe xóc nảy nên lúc đến có hơi mệt mỏi, cũng muốn nghỉ ngơi một lát."
"À." La Ngâm Sương vội vàng nói, "Lăng cô nương cũng uống chút nước đi." Nói xong liền đưa tay rót cho Lăng Tuyết Quân một chén nước.
Lăng Tuyết Quân đưa tay nhận lấy chén, trong lòng một sự ấm áp bắt đầu khởi động. Hiện giờ, tuy rằng nàng không có nhiều kết giao với La Ngâm Sương, thế nhưng, kiếp trước hai người cùng nhau du xuân dạo chơi, cùng nhau viết thơ vẽ tranh, cùng nhau thả đèn sông đoán câu đố đèn, thậm chí còn gạt người nhà vụng trộm cùng nhau uống rượu một hồi. Nghĩ đến chuyện cũ này, lại cảm thấy như đang ở ngay trước mắt. Kiếp trước nàng gả cho Cố Khiên cảm thấy chuyện tiếc nuối duy nhất, chính là tình ý tỷ muội với La Ngâm Sương nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng âm thầm nói, kiếp này sẽ không để mình lưu lại tiếc nuối.
Bất quá, tuy rằng Lăng Tuyết Quân đều rất quen với La Lâm, La Ngâm Sương, nhưng ở trong mắt La Lâm và La Ngâm Sương, dù sao cũng mới quen biết mình nên nàng cũng không tiện biểu hiện quá mức thân thiết, sợ không cẩn thận nói ra chuyện gì, liền không dễ giải thích. Nghĩ kiếp trước La Lâm thích chơi cờ, Lăng Tuyết Quân liền đề nghị đánh cờ giết thời gian.
La Lâm vừa nghe, liên tục khen ngợi, liền gọi người từ biệt viện cầm bàn cờ và quân cờ đi ra, bày bàn lên bàn, đánh cờ cùng Lăng Tuyết Quân, La Ngâm Sương thì ngồi ở một bên hưng phấn bừng bừng quan sát.
Kiếp trước Lăng Tuyết Quân chơi cờ với La Lâm rất nhiều, cũng có hiểu rõ với thói quen chơi cờ ra chiêu của hắn. Tuy rằng kỳ nghệ của La Lâm kiếp trước kém hơn Cố Khiên, nhưng cũng ở trên Lăng Tuyết Quân. Nhưng mà, lúc hai người chơi cờ, Lăng Tuyết Quân lại thắng nhiều thua ít. Khi đó, Lăng Tuyết Quân không hiểu đạo lý trong đó, còn tưởng rằng thật sự là mình hạ tốt mới thắng, về sau mới biết được, thì ra La Lâm vì để cho mình vui vẻ nên len lén nhường mình.
Kỳ nghệ của Lăng Tuyết Quân kiếp này cao hơn không ít so với kiếp trước, đương nhiên không cần La Lâm nhường nhịn. Sau khi hạ thủ mấy tay, La Lâm liền phát hiện kỳ nghệ của Lăng Tuyết Quân không tầm thường. Kỳ phùng địch thủ, chính là nhân sinh hạnh phúc. La Lâm vốn chỉ muốn xã giao một phen, tinh thần tỉnh táo một chút, rất nhanh hai người liền chiến đấu kịch liệt hơn.
Tuy rằng Cố Khiên đi dạo trong núi với Lục Vân San, nhưng một chút tâm tình ngắm hoa cũng không có, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía nhà tranh, thấy Lăng Tuyết Quân và La Lâm ngồi ở trong nhà chơi cờ, bên cạnh từ từ vây quanh rất nhiều người xem cuộc chiến, trong lòng hắn càng ngứa đến hoảng hốt. Thật vất vả chịu đựng nửa canh giờ, hắn liền tìm cớ nói muốn trở về nhà tranh nghỉ ngơi, Lăng Khâm và Lục Vân San cũng đi theo trở về.
Ba người ra khỏi rừng hoa đào, liền đi thẳng về phía nhà tranh mà Lăng Tuyết Quân và La Lâm đối đầu.
Lúc này, Lăng Tuyết Quân và La Lâm đang kịch đánh cờ đang đến thời khắc mấu chốt, hai người đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bàn cờ, ánh mắt dường như cũng không chớp một cái.
Lúc này hai bên đã gần đến giai đoạn quan trọng, nhưng nhìn từ trên mặt cờ, giống như còn nhìn không ra bên nào chiếm ưu thế hơn. Bất quá, Cố Khiên lại nhìn ra, Lăng Tuyết Quân kỳ thật đã sớm thiết lập cạm bẫy bóp chặt cổ họng La Lâm, chỉ cần đi thêm vài bước nữa, thế suy sụp của La Lâm sẽ hiện ra. Hình như La Lâm cũng từ từ phát hiện ra tình thế có chút không ổn, mồ hôi trên trán dần dần hiện ra.
Đang lúc Cố Khiên cho rằng Lăng Tuyết Quân vững vàng giành chiến thắng, không ngờ Lăng Tuyết Quân lại đi một chiêu bại tử. La Lâm mừng rỡ, không chỉ nhân cơ hội chạy thoát, ngược lại còn ra một chiêu phản lại Lăng Tuyết Quân. Cái gọi là sai một li đi một dặm, ưu thế vốn có của Lăng Tuyết Quân đột nhiên biến thành bất lợi. Thế nhưng, La Lâm cũng không đuổi giết tận cùng Lăng Tuyết Quân, hai người rất có kỹ xảo ngầm biến thành hòa cục
Một ván kết thúc, La Lâm đứng dậy, chắp tay cười nói với Lăng Tuyết Quân: "Lăng cô nương, đa tạ."
Lăng Tuyết Quân đứng dậy, đáp lễ, mỉm cười nói: "Đa tạ La công tử hạ thủ lưu tình."
Trong lòng Lăng Khâm lại có chút buồn bực. Hắn biết, kỳ nghệ của Lăng Tuyết Quân vượt xa La Lâm, không ngờ hai người lại chơi cờ hòa, vốn còn nghĩ Lăng Tuyết Quân sẽ thắng có thể giành được chút thanh danh, nhưng lại rơi vào khoảng không. Hắn nhìn chằm chằm bàn cờ một lúc lâu, sau đó không thể tưởng tượng nổi lắc đầu, lôi kéo Lăng Tuyết Quân nói: "Tuyết Quân, hôm nay muội làm sao mất tiêu chuẩn vậy? Nếu Từ Nguyên đại sư xem ván cờ hôm nay, sợ là muội lại bị mắng!"
Bất thình lình nghe Lăng Khâm báo danh hào của Từ Nguyên đại sư, Lăng Tuyết Quân sửng sốt. Nàng vội vàng quay mặt nhìn về phía Cố Khiên, lại thấy vẻ mặt thâm ý[1] nhìn mình.
[1] thâm ý: ý nghĩ sâu xa