• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dzitconlonton



Thấy bóng dáng của mình lóe lên trong mắt Cố Khiên, trái tim Lăng Tuyết Quân không thể kiềm chế, lại nhảy dựng lên. Nàng vội vàng tránh mắt, cúi đầu, lễ phép nói với Cố Khiên: "Đa tạ Cố công tử."



"Không có gì." Cố Khiên cười cười, đặt chén trà lại trên bàn, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.



Lăng Khâm nghỉ ngơi một lát, rốt cuôc có thể nói ra lời, liền vỗ vỗ ngực, lớn tiếng hét lên: "Vừa rồi, ho suýt chút nữa tim ra khỏi ngực ta rồi."



Lăng Tuyết Quân nghĩ lúc trước mình bị Lăng Khâm dọa đến gần chết, lúc này hắn còn có tâm tình nói đùa, liền trừng mắt nhìn hắn một cái, quở trách nói: "Tứ ca, huynh đã lớn như vậy rồi, sao còn có thể sặc chứ?"



"Còn không phải tại hắn sao!" Lăng Khâm chỉ vào Cố Khiên.



Vẻ mặt Cố Khiên vô tội: "Chuyện gì liên quan đến ta?"



"Đều là bị tứ mỹ trong kinh thành của ngươi nháo lên!" Lăng Khâm căm giận nói.



Cố Khiên sửng sốt, lập tức cười mà không nói.



Lăng Khâm lại hỏi: "Đúng rồi, danh hào tứ mỹ trong kinh thành này, lấy đâu ra thế?"



Cố Khiên cười nói: "Là Vân San tự phong."



"Ta đoán là nàng ta!" Lăng Khâm hừ hừ, "Chỉ có da mặt nàng ta mới dày như vậy!"



"A Khâm, sao ngươi lại nói Vân San như vậy?" Cố Nghi hỏi.



Lăng Khâm xoay mặt nói với Cố Nghi: "Ngũ Lang, ngươi xem trong bốn cô nương này, hai cô nương nhà các ngươi cùng vị Ngô cô nương kia đều coi như dịu dàng hiền thục, tuyệt đối không nói lời như vậy! Chỉ có biểu muội vừa điêu ngoa vừa ngạo mạn của A Khiên, mới nói ra lời như thế!"



Ngô Linh dịu dàng hiền thục? Lăng Tuyết Quân bĩu môi.



"Lời này của ngươi nếu bị Vân San nghe được, sợ là không tha cho ngươi." Cố Nghi cười to lấy tay chỉ vào Lăng Khâm.



"Ta còn sợ nàng à?" Lăng Khâm nhẹ nhàng hừ một tiếng, lại nói, "Nàng còn tự phong là tứ mỹ nhân trong kinh thành? Ta thấy bốn vị cô nương ngồi ở đây mới gọi là tứ mỹ nhân trong kinh thành!"



Hắn vừa dứt lời, bốn vị cô nương ngồi dưới đều sửng sốt.



La Ngâm Sương vụng trộm liếc Cố Khiên một cái, nói: "Lăng công tử, ngươi nói biểu muội của Cố công tử như vậy, cẩn thận Cố công tử tức giận."










"Hắn còn lâu sẽ không vì chuyện này mà tức giận đâu." Nói xong Lăng Khâm dùng bả vai đụng Cố Khiên một cái, nói, "A Khiên, ngươi sẽ tức giận sao?"



Mọi người vừa nghe, đều ghé mắt nhìn Cố Khiên.



Cố Khiên nhẹ giọng ho khan hai cái, sau đó vẻ mặt nghiêm mặt nói: "Thật ra ta cảm thấy A Khâm nói cũng rất có lý."



Lăng Khâm, Vi Hải Đình và Giản Bình Lạc đều cười to ra tiếng.



La Ngâm Sương xấu hổ, mặt càng đỏ, Giản Ánh Học và Lăng Ngọc Nhu cũng mang vẻ mặt thẹn thùng, chỉ có Lăng Tuyết Quân sắc mặt như thường.



"Ha ha, Cố Lục Lang, ngươi nói vậy, cẩn thận ta cáo trạng Lục cô nương!" Vi Hải Đình cười to nói.



"Ngươi cảm thấy Vân San sẽ tin ngươi hay là tin ta?" Cố Khiên nghiêng mặt nhìn Vi Hải Đình.



Vi Hải Đình cười ha ha hai tiếng, sau đó nhìn bốn vị cô nương, chỉ thấy ba người trong đó mặt mũi đều đỏ bừng, chỉ có Lăng Tuyết Quân mặt không đổi sắc. Trong lòng hắn nhất thời hứng thú, liền trêu Lăng Tuyết Quân nói: "Tam tiểu thư, Lục Lang nói các ngươi mới là tứ mỹ nhân trong kinh thành, ha ha! Ngươi không vui sao? Đây chính là Cố Lục Lang nói a! Không biết bao nhiêu nữ tử hâm mộ các ngươi!"



Lăng Tuyết Quân lạnh nhạt cười, nói: "Lời khách sáo sao có thể coi là thật?"



"Lời này nói như thế nào?" Vi Hải Đình sửng sốt, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Lục Lang đang nói dối."



Lăng Tuyết Quân cười cười, nói: "Tứ ca ta nói chúng ta mới là tứ mỹ nhân trong kinh thành, ngươi cảm thấy, Cố công tử ở trước mặt chúng ta, còn có thể nói như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta không đẹp bằng bốn người trong nhà hắn sao? Các ngươi đây không phải là làm khó Cố công tử người ta à? Nếu bốn vị muội muội của hắn cũng ở chỗ này, hắn tất nhiên sẽ không nói như vậy "



"Tam tiểu thư cảm thấy, hắn sẽ nói như thế nào?" Vi Hải Đình dường như rất có hứng thú, bào nát để hỏi.



Lăng Tuyết Quân nhìn Vi Hải Đình thản nhiên cười, nũng nịu nói: "Đương nhiên là nói bốn người chúng ta, đều đẹp giồng bốn người nhà hắn đó!"



Lăng Ngọc Nhu vừa nghe, "Xì" một tiếng cười ra tiếng. La Ngâm Sương và Giản Ánh Học cũng che miệng cười trộm.



Giản Bình Lạc cười to với Cố Khiên: "Ha ha, A Khiên, có phải ngươi đã đắc tội Tam tiểu thư không?"



Cố Khiên nghiêng mắt nhìn Lăng Tuyết Quân, ngón tay vẫn không ngừng vuốt ve chén rượu.



Lăng Tuyết Quân vốn lớn lên đã có dáng vẻ đẹp, lúc nãy cười với Vi Hải Đình, lại càng thiên kiều bá mị[1], nhìn thấy hắn không khỏi ngẩn người. Vi Hải Đình sửng sốt một lát, vội vàng che dấu quay mặt lại, hỏi Cố Khiên: "A Khiên, Tam tiểu thư nói đúng không?"




[1] Thiên kiều bá mị: miêu tả người phụ nữ đẹp và quyến rũ



Nghe Vi Hải Đình tự hỏi mình, Cố Khiên buông ly rượu xuống, ngẩng đầu, nhìn Lăng Tuyết Quân thật sâu.



Lúc này, Lăng Tuyết Quân cũng đang nhìn về phía hắn. Khi ánh mắt hai người bắt gặp nhau, vẻ mặt nàng giật mình.



Hắn nhìn nàng, mỉm cười sâu sắc: "Đương nhiên sẽ không."



Nghe hắn nói xong, trong mắt Lăng Tuyết Quân dường như có vẻ ngoài ý muốn.



"Vậy ngươi sẽ nói gì?" Vi Hải Đình tò mò hỏi.



"Tất nhiên là nói thật." Cố Khiên nói.



"Sự thật là gì?" Vi Hải Đình lại một lần nữa phát huy bản lĩnh hỏi tận gốc.



Lăng Tuyết Quân cảm thấy sau này hắn có thể đến Ngự Sử Đài nhậm chức.



Cố Khiên nâng ly rượu trên bàn lên, nhẹ nhàng uống, sau đó nhẹ giọng nói: "Lúc nãy ta nói thật."



Bất kể là uống rượu hay nói chuyện, ánh mắt của hắn vẫn chưa từng rời khỏi Lăng Tuyết Quân.










Lăng Tuyết Quân cúi đầu, không dám nhìn hắ nữa, nhưng lại cảm thấy trong lòng mình như có một con nai con đang đụng phải, cảm giác quen thuộc kiếp trước lại đập về phía nàng. Nàng đem cảm xúc dâng trào của mình đè xuống, trong lòng liều mạng nói với mình, Lăng Tuyết Quân, hắn chỉ nói những lời khách sáo, ngươi tuyệt đối không được coi là thật. Ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ, chọc ai thì chọc nhưng cũng không thể chọc hắn, nếu không, ngươi sẽ chết thảm hơn kiếp trước! Kiếp trước La Lâm đối với ngươi tình thâm ý trọng, kiếp này, hắn tất nhiên cũng sẽ đối tốt với ngươi. Hắn mới là lương phối của ngươi, ngươi nhất định phải đối xử tốt với hắn, không thể chọn nhầm người nữa.



Nghĩ tới đây, nàng hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói với Cố Khiên: "Cố công tử thật sự rất biết đùa. Ngày khác đợi Lục cô nương các nàng ở đây, Cố công tử thật sự nói như vậy, thì ta mới có thể tin." Sau đó lại quay mặt lại, không nói với Cố Khiên nữa, cười nói với La Lâm, "Đúng rồi, La công tử, lần trước Tuyết Quân đánh cờ thua ngươi, trong lòng vẫn không phục đâu. Khi nào La công tử rảnh thì có thể cùng Tuyết Quân tiếp tục, cho ta một cơ hội để rửa sạch nỗi xấu hổ này không?"



Lúc Cố Khiên nhìn thấy Lăng Tuyết Quân cúi đầu, rõ ràng đã thay đổi sắc mặt. Hắn cảm thấy, Lăng Tuyết Quân có tình ý với mình, chỉ là không biết vì sao, nàng vẫn cố ý trốn tránh mình, mà cố gắng tiến gần La Lâm. Ví dụ như, nàng coi việc đánh cờ với mình như một tai họa, nhưng lại chủ động mời La Lâm. Nghĩ tới đây, Cố Khiên cười khổ trong lòng. Xem ra, mình còn một quãng đường khá là dài ở phía trước đây.



"Tất nhiên có cơ hội." La Lâm cười nói, "Đúng rồi, tháng sau Thanh Phong kỳ viện muốn tổ chức một cuộc tỷ thí kỳ nghệ, nếu Lăng cô nương thật sự thích cờ, không ngại đi thử xem. Người đạt được vị trí đầu tiên trong cuộc tỷ thí, có thể có được một bộ cờ bằng ngọc."



Nghe La Lâm nói như vậy, Lăng Tuyết Quân liền nhớ tới, kiếp trước cũng có cuộc tỷ thí này. Khi đó Cố Khiên cũng đi tham gia cuộc tỷ thí này, vì muốn nhìn Cố Khiên, nên nàng còn đi theo xem cờ. Nàng nhớ rõ, Cố Khiên có được tên đầu tiên. Tiền thưởng quả thật là một bộ cờ bằng ngọc, lúc ấy nàng còn ép buộc hắn đem cờ bằng ngọc này đưa cho mình.



Tuy nhiên, nàng nhớ tới lúc đó đi xem đều là nam giới thi đấu, không nhìn thấy cô nương nào, sau đó tò mò hỏi: "Nữ tử cũng có thể tham gia không?"



"Tất nhiên có thể." La Lâm mỉm cười nói, "Nếu Tam tiểu thư sợ không tiện, đến lúc đó đội mũ che là được."



La Lâm vừa nói ra lời này, Lăng Tuyết Quân đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên mình cùng Cố Khiên đánh cờ ở Linh Giác Tự, chính là đội mũ che. Nàng kìm lòng không được quay mặt, nhìn về phía Cố Khiên, vừa vặn thấy hắn cũng nhìn mình, vẻ mặt kinh ngạc, dường như cũng nhớ tới chuyện ngày đó.



Trái tim Lăng Tuyết Quân nhảy dựng lên, nàng vội vàng xoay mặt đi. Nàng hỏi La Lâm: "La công tử, ngươi cũng muốn đi sao?"



"Đi đi." La Lâm nói, "Sự kiện lớn như vậy, kỳ phùng địch thủ, làm sao ta có thể không đi góp vui? Tam cô nương, ngươi có đi không?"



Lăng Tuyết Quân tự nhiên cũng muốn đi, nhưng một nữ tử như mình, không thể tùy ý xuất đầu lộ diện, chỉ đành cười cười, nói: "Ta, ta trước hỏi Quận chúa rồi nói sau."



"Cũng vậy." La Lâm gật đầu cười nói, "Đương nhiên phải đồng ý với trưởng bối thì mới có thể đi."



Kế tiếp, mọi người lại uống rượu làm thơ, đến lúc giờ Hợi thì mới tự mình tản đi.



Trong bữa tiệc, Lăng Ngọc Nhu cố ý quan sát Lăng Tuyết Quân một phen. Nàng ta phát hiện, Lăng Tuyết Quân quả thật có chút đặc biệt với hai nam tử. Đầu tiên là La Lâm. Lăng Tuyết Quân hết sức nhiệt tình với La Lâm, có việc hay không có việc đều thích tìm La Lâm nói chuyện. Một nam tử đặc biệt khác, chính là Cố Khiên. Nàng đối xử với Cố Khiên, hoàn toàn trái ngược với La Lâm, là cố ý lảng tránh và lãnh đạm.



Thấy nàng đối xử với Cố Khiên như thế, Lăng Ngọc Nhu rất khó hiểu, chẳng lẽ, thật sự giống Vi Hải Đình nói đùa, Cố Khiên đã đắc tội với nàng?



Tuy nhiên, Lăng Tuyết Quân nhiệt tình với La Lâm, làm cho trong lòng nàng ta rất bất an.



Trên đường trở về phòng, Lăng Ngọc Nhu thấy Lăng Tuyết Quân vừa đi, vừa ngâm nga khúc hát nhỏ, tâm tình dường như không tệ lắm. Nàng ta cười nói: "Tam muội, hai tỷ muội chúng ta đã lâu không nói chuyện đêm, dù sao đêm nay muội và ta không buồn ngủ, không bằng hai chúng ta ngủ chung giường, tán gẫu với nhau."



"Được." Lăng Tuyết Quân quay mặt lại, cười tủm tỉm gật đầu, hỏi: "Vậy ngủ trong phòng tỷ hay là ngủ trong phòng muội nè?"



"Ngủ trong phòng của muội đi." Lăng Ngọc Nhu cười nói, "Chỗ của muội cách phòng Quận chúa xa một chút, miễn cho chúng ta nói chuyện làm ầm ĩ Quận chúa."



"Được." Lăng Tuyết Quân đáp: "Nhị tỷ, tỷ thu dọn xong thì tới đây đi."



Lăng Ngọc Nhu quay lại phòng mình, rửa mặt xong, cầm tẩm y đến phòng Lăng Tuyết Quân. Vừa vào phòng, thấy Lăng Tuyết Quân đã ngồi trên giường chờ mình, thấy nàng ta tới, vội vàng gọi nàng ta lên giường. Nàng ta vội vàng thay y phục ngủ, lên giường, chen chúc với Lăng Tuyết Quân.



Lăng Tuyết Quân ha hả nở nụ cười: "Nhị tỷ, đã lâu chúng ta không có như vậy."



"Đúng vậy!: Lăng Ngọc Nhu bùi ngùi nói, "Khi còn bé ở Phong Dương, muội, tỷ, đại tỷ, ba người chúng ta thường chen chúc ngủ cùng một chỗ."



"Sau đó tỷ đi rồi, đại tỷ cũng xuất giá, muội muốn chen tìm mà cũng không tìm được người." Lăng Tuyết Quân khẽ thở dài một tiếng.



"Đúng rồi, đại tỷ sống tốt không?" Lăng Ngọc Nhu hỏi, "Lại nói tiếp, tỷ đã tám năm chưa từng gặp nàng."



"Hoàn hảo." Lăng Tuyết Quân nói, "Đại tỷ phu đối với nàng cũng không tệ, nhiều năm như vậy, trong phòng không có thêm người. Còn có, đại tỷ sinh ba đứa con, trên dưới nhà chồng đều hài lòng với nàng, cuộc sống coi như thoải mái."



"Vậy là tốt rồi." Lăng Ngọc Nhu gật gật đầu, "Cô nương gia chúng ta, không phải chỉ mong có thể gả cho một người chồng tốt, hòa thuận cả đời sao?"



"Ừm." Lăng Tuyết Quân đáp một tiếng. Kiếp trước hao hết tâm cơ, rồi gả cho người mà mình cho là một phu quân tốt, không nghĩ tới kết quả lại như vậy. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi thở dài.










"Tuyết Quân, muội thở dài cái gì a?" Lăng Ngọc Nhu hỏi.



Lăng Tuyết Quân vội vàng che dấu: "Không có gì."



"Có phải muội có chuyện gì gạt nhị tỷ không?" Lăng Ngọc Nhu hỏi.



"Không có a." Lăng Tuyết Quân vội vàng phủ nhận.



Thấy Lăng Tuyết Quân không chịu nói, Lăng Ngọc Nhu liền xoay quanh hỏi: "Tuyết Quân, tối nay vui vẻ không?"



"Vui vẻ nha." Lăng Tuyết Quân gật đầu.



"Tỷ cảm thấy muội chơi khá thân với La công tử." Lăng Ngọc Nhu cẩn thận thăm dò.



"Ừm." Lăng Tuyết Quân đáp một tiếng, lại nói, "La công tử người rất tốt a."



"Chỗ nào tốt chứ?" Lăng Ngọc Nhu truy hỏi.



"Gia thế tốt, dung mạo tốt, mới học giỏi, nhân phẩm tốt." Lăng Tuyết Quân một hơi nói ra bốn chữ "Tốt".



Nghe Lăng Tuyết Quân khen La Lâm như thế, trong lòng Lăng Ngọc Nhu trầm xuống. Muội muội của mình, đa phần là coi trọng La Lâm. Nghĩ tới đây, nàng ta buồn bực hỏi: "Tuyết Quân, đêm nay có Cố Lục công tử ở đây. Hắn là người có dung mạo tài học đỉnh nhất kinh thành, sao muội thấy La công tử tốt mà không thấy Cố Lục công tử tốt a?"



Nghe Lăng Ngọc Nhu nhắc tới Cố Khiên, Lăng Tuyết Quân ngẩn ra. Một lúc lâu sau, nàng mới nói: "Cố Khiên, hắn, phẩm chất của người khác không tốt bằng La công tử."



"Cái gì?" Lăng Ngọc Nhu kinh ngạc không thôi, "Nhân phẩm của Cố Lục Lang không bằng La công tử? Không phải chứ?"



Kiếp trước hắn cưới mình, lại phụ mình, cuối cùng bức chết chính mình, đương nhiên nhân phẩm không tốt. Nhưng những thứ này, Lăng Tuyết Quân cũng không thể nói cho Lăng Ngọc Nhu biết, đành phải cười cười, nói: "Muội chỉ nhìn hắn không vừa mắt."



"Muội nhìn không vừa mắt Cố Lục Lang, vậy muội nhìn ai vừa mắt?" Do dự một lát, Lăng Ngọc Nhu lại hỏi, "Chẳng lẽ muội chỉ nhìn La công tử thuận mắt sao?"



Lăng Tuyết Quân cười khẽ ra tiếng, nửa đùa nửa thật nói: "La công tử thoạt nhìn, quả thật rất thuận mắt."



Lăng Ngọc Nhu ngẩn người, rốt cuộc cũng không nói nên lời.



Những lời này của Lăng Tuyết Quân làm hại Lăng Ngọc Nhu cả đêm không ngủ. Nàng ta cảm giác được, Lăng Tuyết Quân có ý với La Lâm, bằng không, nàng sẽ không cảm thấy hắn tốt hơn Cố Khiên. Phải làm gì đây? Hai tỷ muội thích cùng một nam nhân, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì nhất định sẽ làm cho người ngoài chê cười. Hơn nữa, nàng ta cũng không muốn bởi vì La Lâm mà làm hỏng tình tỷ muội của mình và Lăng Tuyết Quân. Nhưng rốt cuộc phải làm gì thì mới có thể tốt cho cả hai đây?



Nghĩ tới đây, Lăng Ngọc Nhu đau đầu một trận. Nàng ta quyết định, trước khi nghĩ tới cách giải quyết, tạm thời không lén gặp mặt La Lâm nữa, tốt nhất ngay cả thư cũng không gửi nữa, miễn cho nháo ra sóng gió gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK