[1] Lưu Thương: Lưu Thương trong Khúc Thủy Lưu Thương (曲水流觞) [2], 'Thương' (觞) có nghĩa là chén uống rượu.
Lăng Tuyết Quân nhìn thấy sắc mặt của Cố Khiên, liền biết hắn đã biết mình chính là người đáng cờ với hắn ở Linh Giác Tự, chợt cảm thấy có chút xấu hổ.
Lúc này, lúc này trong lòng Cố Khiên nghĩ, cũng không phải là chuyện đánh cờ ở Linh Giác tự, mà là Lăng Tuyết Quân lúc trước vì sao phải cố ý để cho La Lâm thắng? Hắn lại nghĩ đến Lăng Tuyết Tỷ vừa đến Nam Sơn, dường như liền vô cùng chú ý La Lâm, trong lòng hắn chợt có cảm giác không ổn.
Thấy sắc mặt của Cố Khiên không tốt, Lăng Tuyết Quân cho rằng hắn giấu diếm chuyện gì với mình, do dự có nên giải thích cho hắn không. Đúng lúc này, hạ nhân của biệt viện vương phủ vào nhà tranh, mời mọi người đến biệt viện dùng dạ tiệc tối. Vì thế, Lăng Khâm liền gọi Cố Khiên, La Lâm cùng nhau đi đến biệt viện, Lăng Tuyết Quân đành phải đi cùng một chỗ với La Ngâm Sương.
Lúc dạ tiệc, khách nam khách nữ chia phòng mà ăn, Lý Hoảng và Cố Trăn lần lượt tiếp đón vào bữa tiệc, tất nhiên càng không có cơ hội giải thích với Cố Khiên, Lăng Tuyết Quân đành phải từ bỏ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Lăng Tuyết Quân xuất hiện trong giới quý nữ, trước khi mở tiệc, Cố Trăn liền cố ý giới thiệu Lăng Tuyết Quân với các quý nữ đang ngồi.
Tuy rằng cách một đời, nhưng phong thái tốt đẹp kiếp trước đã xâm nhập vào trong xương tủy của Lăng Tuyết Quân. Cho nên chúng quý nữ thấy Lăng Tuyết Quân cử chỉ hào phóng, nói năng bất phàm, ẩn ẩn sự thanh ngạo
(trong sạch + kiêu ngạo) của quý nữ hoàng gia, cho nên cũng không khinh thường như Lăng Ngọc Nhu như kiếp trước, dùng lễ đối đãi với nàng.
Bởi vì niệm tình nghĩa kiếp trước với La Ngâm Sương, lại nghĩ thân thể nàng không quá thoải mái, Lăng Tuyết Tuyên liền ngồi cùng một chỗ với La Ngâm Sương, thuận tiện chiếu cố nàng ta. Kiếp trước giữa hai người rất thân thiết, Lăng Tuyết Quân đối với La Ngâm Sương cũng yêu thích rất rõ ràng, cho nên chiếu cố nàng rất chu đáo, lời nói giữa hai người cũng từ từ nhiều lên, đến khi bữa ăn tối chấm dứt, hai người dường như lại trở thành một đôi bạn thân tương giao nhiều năm.
Sau khi tiệc tối chấm dứt, Lý Hoảng phái người tới truyền lời, bảo các quý nữ đều đến bên dòng suối nhỏ phía sau núi, đi Khúc Thủy Lưu Thương[2] có lệnh rượu[3]. Chúng quý nữ nghe xong nhao nhao vỗ tay tán thưởng, hai ba hẹn nhau, liền nhanh chóng đi về phía sau núi.
Lăng Tuyết Quân kéo La Ngâm Sương, cũng cùng nhau ra cửa.
Khúc Thủy Lưu Thương này là dành cho các quý bà quyền quý trong kinh khi tụ họp cùng nhau, thường chơi lệnh rượu. Lúc vui chơi, mọi người ngồi ở hai bên bờ suối, chọn một người đặt chén đựng rượu vào suối, từ thượng nguồn chảy xuống, đi qua dòng suối quanh co khúc khuỷu, ở trước mặt ai đảo quanh hoặc dừng lại là người đó phải ngẫu hứng làm thơ, nếu ngâm không ra thơ liền phải uống rượu, sau đó người này lên thượng nguồn thả đèn, tìm một người làm thơ. Nếu là chén rượu vẫn thuận lợi chảy mà không dừng lại trước mặt bất cứ người nào thì người phóng đèn sẽ ngâm thơ hoặc uống rượu.
Dòng suối dưới Nam Sơn này rộng không đến nửa trượng, rất thích hợp để chơi lệnh rượu Khúc Thủy Lưu Thương. Hôm nay có hơn hai mươi vị công tử, hơn mười quý nữ ngồi ở hai bên dòng suối. Lăng Tuyết Quân và La Ngâm Sương đi chậm, lúc tới mọi người dường như đều đã ngồi xuống.
Lăng Khâm thấy Lăng Tuyết Quân tới, vội vàng đứng dậy vẫy tay về phía nàng, cao giọng kêu lên: "Tuyết Quân, bên này!" Thấy Lăng Tuyết Quân nhìn thấy mình, hắn vội vàng chỉ chỉ bên kia của mình.
Lăng Tuyết Quân mỉm cười với Lăng Khâm, vốn định đi qua, vừa nhấc mắt lên lại thấy Cố Khiên ngồi bên cạnh Lăng Khâm. Chân nàng thu lại, sau đó quay mặt, hỏi La Ngâm Sương: "Ngâm Sương, ngươi muốn đi ở chỗ Tứ ca ta bên kia, hay là đến chỗ La công tử?"
La Ngâm Sương nhìn Lăng Khâm bên kia một chút, do dự một lát, sau đó nói: "Ta không có quan hệ, xem ý tứ của Tuyết Quân ngươi."
"Vậy chúng ta đi bên La công tử đi." Nói xong, Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, hướng về phía Lăng Khâm kêu lên, "Tứ ca, ta bồi Ngâm Sương đi bên kia ngồi." Dứt lời cũng không đợi Lăng Khâm trả lời, liền kéo La Ngâm Sương đi về phía La Lâm.
Thấy Lăng Tuyết Quân đi rất nhanh, Lăng Khâm lẩm bẩm nói: "Nha đầu này, quen biết La Ngâm Sương chỉ có hai canh giờ, cứ như là tốt rồi sao? Ngay cả Tứ ca cũng không để ý tới."
Lúc này, Cố Khiên mím chặt môi, trên mặt không có một tia biểu tình. Lúc nãy, hắn thấy rõ khi Lăng Tuyết Quân nhìn thấy mình liền dừng chân lại. Trải qua mấy lần tiếp xúc với Lăng Tuyết Quân, hắn rõ ràng cảm giác được sự lãnh đạm và xa cách mà nàng cố ý đối với mình. Đúng lúc này, thấy Lăng Tuyết Quân ngồi đối diện La Lâm, lập tức ngẩng mặt lên hướng La Lâm lộ ra một nụ cười ôn nhu, trái tim hắn đột nhiên co rút đau một chút.
Mặc dù biết Lăng Tuyết Quân đang cố ý tránh mình, nhưng nàng có một loại hấp dẫn trí mạng với hắn, khiến hắn không thể không tới gần nàng. Nhưng mà, nàng cứ trốn tránh mình như vậy thì phải làm sao bây giờ?
Đang lúc tâm tư của Cố Khiên rối rắm, Lăng Khâm đột nhiên lấy tay vỗ vỗ cánh tay hắn, kêu lên: "Lục Lang, Tề vương muốn thả chén rượu!"
Cố Khiên vừa nghe, vội vàng kéo suy nghĩ của mình trở về.
Lý Hoảng là chủ nhân, chén đầu tiên này tất nhiên nên do hắn thả. Lúc này, hắn tiếp nhận rượu trên tay hạ nhân, đứng dậy, nói với mọi người: "Nếu hôm nay là hội hoa đào, ban ngày chư vị cũng ngắm hoa đào, vậy lệnh rượu của chúng ta liền lấy hoa đào làm đề tài, được không?"
Các công tử quý nữ ngồi ngay ngắn ở hai đầu dòng suối nào dám nói không được, đương nhiên nhao nhao bảo là đúng.
"Được rồi, các ngươi đều đã đáp ứng." Lý Hoảng cười nói, "Trong chốc lát nếu không làm được thơ thì phạt rượu, cũng đừng trách ta ra đề không tốt."
Mọi người ngồi dưới đều nở nụ cười.
Lý Hoảng đi đến chỗ cao của dòng suối, đặt ở giữa một ngọn đèn hoa đào, sau đó đặt đèn hoa đào vào trong suối, nhẹ nhàng buông tay ra, đèn hoa đào liền theo dòng suối quanh co mà xuống.
Không lâu sau, chén rượu này liền dừng ở trước bạn tốt cùng trường của Cố Khiên là Vi Hải Đình.
Nam nhân ngồi bên cạnh Vi Hải Đình cười lấy tay đẩy cánh tay hắn, nói: "Hải Đình! Vận khí của ngươi thật tốt! Lại có thể vươn lên vị trí đầu bản!"
Vi Hải Đình hiển nhiên không nghĩ tới một tửu thương này sẽ dừng ở trước mặt mình, không để ý tới đồng bạn, vội vàng nghĩ làm thế nào để làm thơ.
Lý Hoảng còn chưa trở về chỗ ngồi của mình, liền thấy tửu thương đã có chủ. Hắn bước nhanh trở về bên cạnh mình, ngồi xuống, cười nói với Vi Hải Đình: "Hải Đình, nghĩ kỹ chưa, nghĩ kỹ liền ngâm ra đi."
Vi Hải Đình đứng dậy, hành lễ một cái với Lý Hoảng, nói: "Vương gia, Hải Đình này liền xấu mặt!"
Lý Hoàng cười nói: "Ngâm ra nghe một chút!"
Vi Hải Đình cười cười, cao giọng ngâm nói: "Dương Liễu Thiên tầm sắc, đào hoa nhất uyển phương. Phong xuy nhập liêm lí, duy hữu nhạ y hương."[4]
[4] Câu gốc "杨柳千寻色, 桃花一苑芳. 风吹入帘里, 唯有惹衣香.",
dịch thô
"Dương Liễu Thiên tìm sắc (đẹp), hoa anh đào sẽ rất thơm.
Gió thổi vào trong rèm, chỉ làm quần áo thơm."
Bài này mô tả: Hoa liễu bồng bềnh bên bờ hồ ren, hoa đào nở rộ làm cho khu vườn thơm ngát; gió xuân mang theo hương thơm thổi vào rèm, làm cho quần áo đều dính hương hoa. Thể hiện tình yêu mùa xuân tuyệt vời, thể hiện tình yêu của nhà thơ dành cho mùa xuân.
Lý Hoảng vừa nghe, gật đầu khen ngợi nói: "Thơ hay!"
"Hải Đình chỉ là thả con tép, bắt con tôm, mục đích chính là để khơi gợi những lời nói hóm hỉnh của các vị công tử cô nương." Vi Hải Đình cười nói.
Lý Hoảng cười ha ha nói: "Hải Đình, ngươi quá mức khiêm tốn! Bây giờ đến lúc nổi rồi!"
Vi Hải Đình chắp tay hành lễ với Lý Hoảng, sau đó đi đến chỗ cầm rượu kia rồi đến chỗ cao của dòng suối, đặt chén vào đèn hoa đào, dừng ở trước mặt một người khác. Người nọ tự nhiên lại phải ngâm thơ một phen.
Mở đầu như vậy, mọi người liền thoả chí chơi đùa. Nửa đường cũng có mấy người không thể làm thơ, đành phải tự giác uống rượu phạt.
Chơi như vậy hơn nửa canh giờ, đại đa số mọi người đều trúng một hồi, có người còn trúng hai ba lần, Lăng Tuyết Quân không bị tửu thương kia chọn, hơn nữa, Cố Khiên cũng không một lần đứng lên.
Đúng lúc này, rượu dừng trước mặt Lý Hoảng. Mọi người lần lượt gọi hắn. Lý Hoảng mỉm cười, đứng lên, ngâm một khúc vịnh đào hoa, mọi người tự nhiên lại một phen khen ngợi. Sau đó Lý Hoảng cầm rượu đi đến đầu dòng suối, đang định buông xuống thì đột nhiên ngẩng đầu, cười với Cố Khiên: "Đêm nay, đệ nhất tài tử Bạch Lộc thư viện hình như còn chưa làm thơ."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt về phía Cố Khiên. Cố Khiên là học trò đắc ý nhất của Nhạc phu tử Bạch Lộc thư viện, bởi vậy, đệ nhất tài tử Bạch Lộc thư viện này tự nhiên không ai khác ngoài hắn.
Nghe vậy, Cố Khiên cười đứng lên, chắp tay chào với Lý Hoảng, nói: "Tại hạ ở đây chờ đợi có thể được vương gia lựa chọn."
"Được rồi! Xem ngươi có duyên với cốc này không!" Dứt lời, Lý Hoảng liền nói với tửu thương trong tay mình, "Đi, đi tìm đệ nhất tài tử!" Dứt lời, liền đặt rượu ở trong suối.
Rượu sừng sững trong đèn hoa đào, thuận theo dòng chảy thẳng về phía Cố Khiên. Đang lúc mọi người tập trung tinh thần nhìn chằm chằm rượu, xem nó có dừng lại trước mặt Cố Khiên hay không, một cây bèo nước trước mặt La Lâm lại ngăn đèn hoa đào lại.
Mọi người sửng sốt. Phải biết rằng, Lý Hoảng nói chính là đi tìm đệ nhất tài tử Bạch Lộc thư viện, hiện giờ rượu này lại dừng ở trước mặt La Lâm, tất cả mọi người không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Cố Khiên nở nụ cười, nói: "Xem ra, dưới danh nghĩa đệ nhất tài tử này, cũng không đúng thật, ngay cả ông trời cũng không đáp ứng." Dứt lời liền ha hả nở nụ cười.
Bị Cố Khiên đùa giỡn như vậy, mọi người cũng thoải mái, nhao nhao cười rộ lên.
La Lâm đứng lên, chắp tay cười nói với Cố Khiên: "Cố huynh, ngươi không cần tự xem tường mình. Hơn nữa, ta vô duyên bái dưới danh nghĩa của Nhạc phu tử, tất nhiên không có khả năng là đệ nhất tài tử Bạch Lộc thư viện này." La Lâm theo học người bạn tốt của phụ thân hắn, đại nho Thẩm Tấn An, nhưng vẫn chưa đến thư viện học.
"La huynh quá khiêm tốn!" Cố Khiên vội vàng đứng dậy đáp lễ, "Thẩm phu tử cao túc[5], văn tài sao có thể thấp?"
[5] Cao túc: tôn xưng học trò của người khác.
"Được rồi, hai người các ngươi đừng tâng bốc lẫn nhau nữa!" Lý Hoảng cười ngắt lời. Cố Khiên và La Lâm, một người là thê đệ, một người là biểu đệ, đều là người thân của hắn, cho dù ai xuất sắc, đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Hắn quay mặt hỏi La Lâm: "A Lâm, lúc trước ngươi đã làm một bài thơ, ta ngược lại muốn nhìn xem, bài thứ hai này ngươi làm như thế nào?"
La Lâm trầm ngâm một lát, sau đó ngâm nói: "Tố oản liêu kim tác, khinh hồng ước thúy sa. Bất như lan hạ thủy, chung nhật kiến đào hoa."[6]
La Lâm dừng lại, mọi người liền nhao nhao khen ngợi.
Lúc này, có một thanh âm không có ý tốt vang lên: "La Tứ Lang, hai câu đầu của ngươi vịnh chính là một nữ tử? Nàng đó là ai vậy?"
Nghe vậy, La Lâm hơi đỏ mặt, nói: "Không có vịnh ai, chỉ là nghĩ đến người mặt đào hoa nên nói thôi, thuận miệng ngâm, huynh đài không cần phải coi là thật."
"Thật sự là như vậy sao?" Có người trả lời một câu, mọi người lại tiếp tục cười rộ lên.
La Lâm sợ nói nhiều thành sai, không dám đáp lại, liền cầm rượu chạy đến thượng nguồn thả xuống.
Lệnh rượu đó một đường chạy tới, dừng ở trước mặt Lăng Tuyết Quân.
[2] Khúc Thủy Lưu Thương (曲水流觞):
Theo phong tục cổ xưa, vào đầu tháng 3 âm lịch mùa hè (sau này Tam quốc Ngụy định là ngày 3 tháng 3 âm lịch mùa hè), người ta tụ tập bên bờ sông để uống rượu, nghĩ rằng có thể loại bỏ những điều không may mắn. Các thế hệ sau bắt chước, đãi yến tiệc ở bên dòng nước quanh uốn cong, đặt chén rượu ở thượng lưu của dòng nước, cho nó thuận theo dòng chảy xuống, khi chén dừng trước mặt ai thì người đó liền lấy đồ uống, gọi là "Khúc Thủy Lưu Thương". (theo zdic)
[3] Lệnh rượu (酒令):
Hán Việt gọi tửu lệnh, còn chén rượu để làm lệnh rượu gọi là tửu thương. Là một trong những phong tục dân gian của dân tộc Hán, là một trò vui trong bữa tiệc, nói chung, một người được bầu làm lệnh trong bữa tiệc, người còn lại nghe lệnh thay phiên nhau nói thơ từ, câu đối hoặc các trò chơi tương tự khác là người vi phạm lệnh hoặc người phụ trách phạt uống. Người hành lệnh còn được gọi là "tư lệnh rượu", mà quyền "tư lệnh" này phải được luân phiên thực hiện, vì vậy người trong lượt của "tư lệnh" còn được gọi là "quan chủ". Còn được gọi là "uống rượu theo lệnh".
Lệnh rượu là một một nét văn hóa rượu mang đặc trưng của Trung Quốc. Lệnh rượu là một cách độc đáo để khuyến khích người Trung Quốc uống rượu trong bữa tiệc. Lệnh rượu có một lịch sử lâu đời, ra đời lần đầu tiên vào thời Tây Chu, và hoàn chỉnh vào triều đại nhà Tùy Đường. (theo baidu)
[6]
Câu gốc: "素腕撩金索, 轻红约翠纱. 不如栏下水, 终日见桃花",
Dịch thô,
"Cổ tay trắng vén dây thừng vàng, lụa đỏ nhẹ ước (chim phỉ) thúy.
Thà chạy xuống nước, ngắm hoa đào cả ngày"