Thấy Cố Trăn khó chịu, Quận chúa vội vàng bưng một ly nước, tự mình đi lên đưa cho nàng. Cố Trăn cảm kích cười cười với Quận chúa, tiếp nhận nước, uống một ngụm. Đợi một lúc lâu, sắc mặt của nàng mới khôi phục như thường.
Quận chúa vội vàng đỡ nàng lại, hỏi: "Vương phi, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao." Cố Trăn cười cười, nói, "Quận chúa, vừa rồi thật sự thất lễ."
"Thân thể ngươi không khỏe, tại sao lại nói thất lễ?" Quận chúa mỉm cười trấn an Cố Trăn, đỡ nàng đi quay lại dưới tàng cây hòe, ngồi xuống, lại do dự hỏi: "Vương phi, không phải ngươi mang thai chứ?"
Cố Trăn dừng một chút, gật gật đầu.
Quận chúa ngẩn ra, lập tức kêu lên: "Ai nha, sao ngươi mang thai mà còn đi đường xa như vậy? Không sợ trên đường gặp bất trắc gì sao?"
"Ta cũng mới biết có hắn cách hai ngày trước. Nếu biết có hắn, ta sẽ không đi đường xa như vậy." Dứt lời, Cố Trăn cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
"Thì ra không phải vì ta làm cá khó ăn nên Vương phi mới như vậy." Lăng Tuyết Quân thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.
Cố Trăn ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lăng Tuyết Quân nói: "Tam cô nương, ngươi làm rất tốt, chẳng qua ta không quen mùi tanh."
Quận chúa nói: "Nếu Vương phi biết mình có thai, thì không nên dính vào mấy thứ tanh khí này."
Cố Trăn cười khổ nói: "Trước kia lúc ta hoài thai Y Huỳnh cùng Y Dao, không có phản ứng này a? Ta cũng không biết lúc này xảy ra chuyện gì, vừa ăn con cá này liền chua xót muốn nôn."
Lăng Tuyết Quân ánh mắt lóe lên, nói: "Vương phi hai lần trước đều sinh ra cô nương, lúc này nhất định là một công tử, cho nên phản ứng mới không giống."
Cố Trăn sửng sốt: "Còn có cách nói này à?"
"Bằng không, cùng là mang thai, vì sao lại không giống nhau?" Lăng Tuyết Quân mím môi cười.
"Mượn lời cát của ngươi." Cố Trăn cười xán lạn, nói, "Nếu lúc này ta thật sự có thể như ý nguyện sinh được nhi tử, nhất định sẽ tặng một phần đại lễ đến tạ ơn ngươi."
Cố Trăn mười sáu tuổi gả cho Lý Hoảng, đã năm năm, chỉ có hai nữ nhi Lý Y Huỳnh và Lý Y Dao. Còn Hoài vương, Lý Dương đã có hai nhi tử. Bởi vậy, cho dù là Lý Hoảng xuất phát từ cân nhắc đoạt vị, hay là Cố Trăn xuất phát từ cân nhắc cố sủng, hai người đều rất cần Cố Trăn sớm ngày sinh hạ trưởng tử. Cho nên, những lời này của Lăng Tuyết Quân quả thực nói vào trong lòng Cố Trăn.
"Vậy ta trước tiên cảm tạ Vương phi." Lăng Tuyết Quân cười nói. Nàng biết, mình đã thu hoạch phần lễ này. Kiếp trước, Cố Trăn sinh con thứ ba như ý nguyện là con trai. Năm đó lúc nàng ta sinh con, mình và Cố Khiên vừa thành thân không lâu, hai người còn cùng đi uống qua rượu đầy tháng của tiểu thế tử.
Lúc này, Quận chúa vẻ mặt quan tâm nói: "Vương phi, ngươi mới có thai, thai tướng còn chưa ổn định. Ngươi lại bôn ba mấy ngày, vẫn nên cẩn thận một chút, không có chuyện gì thì đừng đi xa." Dù sao trong bụng Cố Trăn là cốt nhục của Lý gia, Quận chúa cũng tương đối để ý.
"Đa tạ Quận chúa nhắc nhở, ta biết rồi." Cố Trăn cười nói.
Bởi vì tin vui ngoài ý muốn này mà bầu không khí ngồi trên ghế náo nhiệt hẳn lên. Quận chúa liền nói với Cố Trăn chuyện thú vị khi mình sinh con nuôi nấng Lăng Ngọc và Lăng Khâm, Cố Trăn, Lăng Ngọc Nhu và Lăng Tuyết Quân nghe đến say sưa, thỉnh thoảng còn xen vào vài câu. Ngược lại Lăng Ngọc nghe mẫu thân nói chuyện mình khi còn bé nghịch ngợm gây họa, cảm thấy có vài phần xấu hổ, liền mượn cớ đi thư phòng, lưu lại bốn nữ nhân ở trong viện nói chuyện.
Cố Trăn ngây người hơn nửa canh giờ, nhìn thấy không còn sớm, liền chuẩn bị rời đi. Quận chúa đứng dậy, muốn đưa Cố Trăn về.
Cố Trăn vội vàng ngăn cản nói: "Quận chúa, người nghỉ ngơi đi, ta tự mình trở về là được. Dù sao cũng ở ngay bên cạnh."
"Không được." Quận chúa lắc đầu, nói, "Ngươi mang thai rồi, trời lại tối như vậy, ta không yên tâm, vẫn giao ngươi vào trong tay Tề vương là tốt nhất."
"Lúc này, Vương gia hắn không ở trong phòng." Cố Trăn cười nói.
"Trễ như vậy mà hắn còn chưa về?" Quận chúa kinh ngạc nói.
"Phụ hoàng giao cho chàng một ít công việc, nhất thời làm không xong, sẽ trở về sau." Cố Trăn đáp.
Bảy ngày nay, Hoàng đế đều vội vàng lên đường, chỉ xử lý chuyện quan trọng, trên tay liền tích lũy rất nhiều chuyện phải xử lý. Lúc này gọi Lý Hoảng đi, khẳng định là hỗ trợ xử lý một ít chính sự tồn đọng. Đối với Lý Hoảng mà nói, đây hiển nhiên là cơ hội biểu hiện tài năng xử sự chính trị của mình trước mặt phụ thân, đương nhiên phải biểu hiện thật tốt.
Nghe nói Lý Hoảng còn đang ở hành cung giúp Hoàng đế làm việc, Quận chúa nói: "Vậy ta càng phải đưa ngươi về, một mình ngươi làm sao ta yên tâm được?"
"Vậy... Vậy liền đa tạ ý tốt của Quận chúa." Cố Trăn mỉm cười đáp.
"Vậy chúng ta đi thôi." Quận chúa đỡ Cố Trăn cùng nhau đi ra ngoài.
Quận chúa tự mình đi tiễn Cố Trăn, Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu không có khả năng ở trong phòng, tất nhiên đi theo.
Trên đường đi, Quận chúa không ngừng nói với Cố Trăn, trong lúc mang thai phải chú ý cái gì. Dáng vẻ ấy giống như mẫu thân đang dặn dò nữ nhi của mình. Cố Trăn đã sinh hai đứa con, thật ra nàng ta biết rất nhiều chuyện. Tuy nhiên, thấy Quận chúa nhiệt tình như vậy, nàng ta cũng không xen vào, cười tủm tỉm nghe nàng nói, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.
Bốn người vừa đi, vừa nói chuyện, rất nhanh liền đến nhà Tề vương ở.
Cố Trăn quay mặt lại, nói với quận chúa: "Quận chúa, hai vị muội muội, đi vào ngồi một chút không?"
"Không cần." Quận chúa kéo tay Cố Trăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói, "Thời gian không còn sớm, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi."
"Đa tạ Quận chúa." Cố Trăn mỉm cười gật gật đầu, sau đó nhìn Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu, nói, "Đúng rồi, ta nhớ rõ Nhị cô nương giỏi vẽ tranh."
Lăng Ngọc Nhu mỉm cười nói: "Chỉ là học chút lông thú."
Cố Trăn lại nói: "Gần đây Vương gia có được một bức tranh của đại sư Uông Duy Chi tiền triều, hai ngày nữa chuẩn bị mời một ít bằng hữu tốt đến đây, mở một buổi ngắm tranh, thưởng thức bức tranh này một phen. Nếu như hai muội muội và A Ngọc nhàn rỗi, đến lúc đó liền cùng nhau tới đó góp vui đi."
Lăng Ngọc Nhu nghe nói có bút tích của đại sư Uông Duy Chi, tất nhiên động tâm không thôi, vội vàng gật đầu nói: "Ngọc Nhu đa tạ Vương phi."
Lăng Tuyết Quân cười cười, nói: "Ta cũng không biết vẽ, cũng không biết thưởng thức, đến lúc đó để đại ca và nhị tỷ tới là được, ta không qua đâu." Cố Trăn là tỷ tỷ ruột của Cố Khiên, đối với nàng ta mà nói, có thể tránh liền tránh.
"Nếu không biết, vậy thì cùng nhau học đi." Cố Trăn cười nói, "Kỳ thật ta cũng không hiểu, chỉ là đến góp vui."
"Con sợ mình ngu dốt, quét sạch nhã hứng của mọi người." Lăng Tuyết Quân nói.
"Tuyết Quân, Vương phi thịnh tình như vậy, con cũng đừng từ chối." Quận chúa lúc này mở miệng nói chuyện, "Mặc dù con vẽ tranh kém hơn Ngọc Nhu, nhưng cũng không kém, con liền đi theo góp vui đi. Nếu có cái gì không rõ, còn có thể để Ngọc Nhu dạy con."
Nghe Quận chúa nói như vậy, Lăng Tuyết Quân không tiện nói gì nữa, chỉ đành cười nói: "Tuyết Quân đa tạ ý tốt của Vương phi."
"Điều này là phải." Cố Trăn cười gật đầu.
Bốn người lại khách sáo vài câu, Quận chúa mới dẫn Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu quay về nhà mình.
Đi trên đường, Quận chúa hỏi Lăng Tuyết Quân: "Tuyết Quân, vì sao con không muốn đi hội ngắm tranh do Tề vương tổ chức?"
"Con, con thật sự không hiểu lắm." Lăng Tuyết Quân sợ hãi đáp.
"Không hiểu thì học." Quận chúa lại hỏi. "Hơn nữa, lần này đối với con và Ngọc Nhu mà nói, cũng là một cơ hội tốt."
"Cơ hội tốt nào?" Lăng Tuyết Quân tò mò hỏi.
"Con không nghe Cố phi nói lúc nãy, Tề vương chỉ mời một ít bằng hữu tốt đến sao?" Quận chúa nói, "Cứ như vậy, khẳng định sẽ không nhiều người. Ta biết rõ mấy thiếu niên công tử giao hảo với Tề vương, cho dù gia thế, văn tài, dung mạo, nhân phẩm, đều được coi là thế hệ trẻ tương đối xuất chúng. Lúc trước tiệc hoa đào, tiệc mẫu đơn người tương đối nhiều, nhiều nhất các con nhìn bộ dáng của những công tử này ở xa xa, hiếm khi nói chuyện với bọn họ. Hội ngắm tranh này không có nhiều người, con và Ngọc Nhu đi, nói chuyện với mấy thế gia công tử đó, nếu vừa ý lẫn nhau, trở về nói cho bá mẫu."
"Quận chúa, bọn họ đều là công tử nhà giàu, không nhất định sẽ coi trọng chúng ta a." Lăng Tuyết Quân nói.
"Hai người các con đều là cô nương có tài có mạo, ta không tin không ai coi trọng các con." Khóe miệng của Quận chúa nhẹ nhàng nhếch lên, nói, "Hơn nữa, đến lúc đó ta nhờ Thái hậu và bệ hạ đến chỉ hôn, thân phận của hai người các con tự nhiên liền cao, phu gia cũng sẽ không xem thường các con."
Nghe Quận chúa nói xong, Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu liếc nhau, bất đắc dĩ cười cười.
Đến ngày hội ngắm tranh, vừa qua giờ Dậu, Cố Trăn liền phái người tới mời tỷ muội Lăng Tuyết Quân và Lăng Ngọc Nhu đi qua.
Lúc hai tỷ muội đến, phòng Cố Trăn bày trà đã có sáu nữ tử ngồi. Tần Uyển Chi, Thường Diệu Như là bạn thân trong khuê phòng của Cố Trăn, bốn người còn lại là Giản Ánh Học, La Ngâm Sương, Lục Vân San, Ngô Linh.
Trong sáu nữ tử này, chỉ có Tần Uyển Chi và Thường Diệu Như, là lần đầu tiên Lăng Tuyết Quân gặp ở kiếp này. Cho nên, Cố Trăn giới thiệu Lăng Tuyết Quân làm quen với Tần Uyển Chi, Thường Diệu Như, liền gọi mọi người ăn điểm tâm uống trà.
Trong lòng Lăng Ngọc Nhu nhớ rõ bút tích của Uông Duy Chi, ngồi xuống hỏi Cố Trăn: "Vương phi, khi nào chúng ta có thể đi xem tranh của Uông đại sư?"
Nhìn bộ dáng khẩn cấp của Lăng Ngọc Nhu, Cố Trăn cười nói: "Nhị tiểu thư đừng nóng vội, đợi khách nhân bên vương gia đầy đủ thì chúng ta cùng nhau đi Thu Thủy đình ngắm tranh."
"Được." Lăng Ngọc Nhu thản nhiên cười.
La Ngâm Sương hẳn cũng biết chuyện của Lăng Ngọc Nhu và La Lâm, cho nên, nàng đặc biệt nhiệt tình với Lăng Ngọc Nhu, vẫn lôi kéo nàng nói chuyện.
Cố Trăn và Tần Uyển Chi, Thường Diệu Như đều đã làm mẫu thân, ba câu không thể rời khỏi hài tử của mình, Lăng Tuyết Quân không xen vào được. Lăng Tuyết Quân lại không muốn giao tiếp gì với Lục Vân San và Ngô Linh, đành phải cùng Giản Ánh Học câu được câu không.
Người trong phòng đang nói chuyện tụm năm tụm bảy, đột nhiên có thị nữ đến bẩm báo: "Vương phi, Tấn Dương công chúa tới rồi."
"Cái gì?" Uẩn Lan cũng tới à? Cố Trăn sửng sốt, vội vàng đứng dậy, chuẩn bị nghênh đón tiểu cô tử (em chồng) của mình.
Thấy thế, mọi người cũng đứng dậy theo.
Đúng lúc này, một thân ảnh xinh đẹp của một nữ tử áo tím xuất hiện trước cửa, tiếp theo liền nghe được giọng nửa oán giận nửa làm nũng của nàng ta vang lên: "Tẩu tẩu, chuyện náo nhiệt như vậy, thế mà ngươi và Hoàng huynh không gọi ta?"
Người nói chuyện, chính là muội muội của mẫu thân Lý Hoảng, Tấn Dương công chúa Lý Uẩn Lan. Người Nam triều Ngô vương Chu Nguyên cầu hôn chính là nàng ta.
Cố Trăn tiến lên kéo tay Tấn Dương công chúa, cười nói: "Đây không, tẩu tẩu không gọi ngươi, không phải ngươi cũng tới sao?"
"Tẩu tẩu chê ta khách không mời mà tự tới sao?" Tấn Dương công chúa nhẹ nhàng bĩu môi, giả vờ bất mãn.
"Tẩu tẩu nào dám chứ." Cố Trăn cười nói, "Ngươi chính là mời cũng không mời được khách quý a, mau ngồi xuống đi, có bánh ô mai mà ngươi thích ăn nhất."
"Coi như tẩu tẩu thương ta." Tấn Dương công chúa lúc này mới nở nụ cười.
"Mẫu phi có biết ngươi đi ra không?" Cố Trăn hỏi.
"Tất nhiên là biết." Tấn Dương công chúa nói, "Không có mẫu phi gật đầu, làm sao ta dám đi ra? Ngày thường ở kinh thành, mỗi ngày đều lắc lư trong cung, thật vất vả mới đến Vân Diên Sơn, không có nhiều quy củ như vậy, ta đương nhiên phải ra ngoài chơi đùa nhiều chứ."
"Chỉ biết mỗi lần quay lại Vân Diên Sơn, ngươi liền trở nên hoang dã." Cố Trăn mỉm cười trêu chọc nàng ta nói, "Cẩn thận Ngô vương kia biết ngươi dã ngoại như vậy thì sẽ hối hận."
"Tốt nhất hắn nên hối hận, ta không muốn gả cho hắn." Tấn Dương công chúa bĩu môi, sau đó ngồi xuống, tiện tay cầm một miếng bánh ô mai nhỏ bỏ vào miệng.
Thấy Tấn Dương công chúa ngồi xuống, đám người Lăng Tuyết Quân vội vàng tiến lên hành lễ.
Tấn Dương công chúa nuốt bánh ô mai xuống, rồi uống một ngụm trà, lúc này mới nâng mắt lên, đánh giá người đứng bên dưới một phen, sau đó chỉ vào Lăng Tuyết Quân và Ngô Linh nói: "Hai cô nương này, hình như trước kia ta chưa từng thấy qua."
Cố Trăn vội vàng giới thiệu: "Vị này là chất nữ của Quận chúa Lăng gia Tam cô nương Lăng Tuyết Quân, vị này là biểu tỷ Ngô gia đại cô nương Ngô Linh của Vân San."
Tấn Dương công chúa căn bản không nhìn Ngô Linh, mà là đập đôi mắt to ngập nước nhìn Lăng Tuyết Quân, hỏi: "Ngươi chính là Lăng Tuyết Quân đó sao?"
Lăng Tuyết Quân mỉm cười đáp: "Hồi công chúa, tiểu nữ tử chính là Lăng Tuyết Quân."
"Ta nghe từng nói với ngươi." Tấn Dương công chúa cười nói, "Ngươi có thể đề thơ ở trên tranh của Nhạc phu nhân, coi như là có chút bản lĩnh đấy."
"Công chúa khen ngợi." Lăng Tuyết Quân nói.
"Ta khen ngươi, ngươi chỉ chấp nhận là được, không cần cố ý khiêm tốn." Tấn Dương công chúa ha hả cười nói.
Lăng Tuyết Quân:...
Không đợi Lăng Tuyết Quân trả lời, Tấn Dương công chúa quay mặt lại, nói chuyện với biểu muội La Ngâm Sương.
Thấy Tấn Dương công chúa không để ý tới mình, Lăng Tuyết Quân nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Cách một đời, gặp lại Tấn Dương công chúa, nàng không nghĩ tới mình lại bình tĩnh như vậy. Kiếp trước, nếu không có Tấn Dương công chúa ở giữa giúp đỡ, nàng cũng không dám lớn mật thiết kế Cố Khiên như vậy, thế cho nên sai một li đi một dặm, cuối cùng đến tình trạng không thể vãn hồi. Kiếp này, mình sẽ không cho ai coi mình là quân cờ.