• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dzitconlonton



Khi Lăng Tuyết Quân tỉnh lại dưới vách núi, ánh mặt trời nóng rực đang chiếu lên người mình. Nàng không biết mình đã ngất đi bao lâu, may mắn chính là mình còn sống. Bởi vì ở dưới vách núi có một dòng suối nhỏ, bùn đất dưới vách núi hơi ẩm ướt, làm ướt xiêm y trên người nàng một chút, tuy nhiên không quá ướt đẫm, còn có thể mặc được.



Nàng đỡ tảng đá dưới vách đá, từ từ đứng dậy, phát hiện ngoại trừ trán có hơi đau, còn có đầu gối chân trái bị gãy, lúc đi bộ, chân cong lên rất đau đớn. Nàng từ từ đi xung quanh vách núi, nhìn quanh, phát hiện không có cách nào đi lên từ nơi này, nàng chỉ có thể tìm đường khác quay lại vách núi.



Bởi vì đầu gối của nàng không thể uốn cong nên nàng chỉ có thể kéo chân đi bộ, đi bộ cực kỳ chậm. Nhìn thấy sắc trời càng ngày càng tối, hình như có thể nghe thấy tiếng sói tru, khiến lòng nàng rất sợ hãi. Ban đêm, nếu gặp phải bầy sói, sợ là mình sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không tìm được?



Tại lúc này, chân của nàng bước vào một bụi cỏ, dường như nàng bước vào một cái gì đó mềm mại, trơn tru. Nàng hoảng hốt, vội vàng thu chân lại. Quả nhiên, một con rắn lớn màu đen to bằng cổ tay bò ra từ trong bụi cỏ.



Lăng Tuyết Quân sợ rắn nhất, sợ tới mức thét chói tai một tiếng, lùi người về phía sau, nhưng chân bị thương, không dùng sức được nên cả người liền nằm ngửa ngã xuống đất. Lúc này, nàng chỉ cảm thấy cả người bủn rủn yếu ớt, dường như rốt cuộc không dùng được sức nữa.



Nàng không biết con rắn bị mình giẫm lên kia có đến cắn mình hay không. Con rắn có độc không? Nàng càng nghĩ càng thấy sợ, nằm trên mặt đất, bất lực khóc thành tiếng.



Ông trời cho ta sinh mệnh thứ hai, chính là để cho ta đi tới nơi này rồi bị sói ăn rắn cắn sao? Nếu là như vậy, không bằng không sống lại cho rồi! Hoặc là lúc nãy ngã xuống vách núi ngã chết là tốt rồi, để không phải chịu những tội lỗi này nữa.



Nghĩ đến đây, nàng che mặt khóc lớn. Dù sao trốn cũng không thoát, cứ chờ chết vậy! Không đã biết khóc bao lâu nhưng sau khi khóc, nước mắt dường như không thể khóc nổi. Nàng nằm trên mặt đất và khóc nức nở nhẹ nhàng.



Đột nhiên, nàng nghe thấy một giọng nói bất ngờ hét lên gọi mình: "Tuyết Quân!"



Nàng mở mắt ra, thấy phía trước có một bóng nam tử hiên ngang đi về hướng mình. Bởi vì phía sau lưng có ánh sáng, nàng không thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ cảm thấy tà dương từ phía sau hắn chiếu tới, chiếu vào cả người hắn giống như thiên thần, lóe lên kim quang.



Đợi người nọ đến gần, nàng thấy rõ gương mặt quen thuộc kia.



Người tới là Cố Khiên.



Tại sao hắn lại ở đây? Nàng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu trống rỗng.










Cố Khiên đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống. Người đến, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, hỏi: "Tuyết Quân, ngươi không sao chứ?"



"Oa!" Thấy Cố Khiên, Lăng Tuyết Quân có một cảm giác muốn trốn, nàng nhịn không được, lại khóc lên, kêu lên, "Sao giờ ngươi mới tới đây? Ta nghĩ hôm nay ta sẽ mắc kẹt ở đây, bị sói ăn và bị rắn cắn chết."



Cố Khiên nghe nói vậy, trong lòng cực kỳ đau đớn, hắn kìm lòng không được vươn tay ra, ôm nàng vào lòng mình, nhẹ giọng nói: "Tuyết Quân, đừng sợ! Chỉ cần có ta ở đây, ngươi sẽ ổn thôi! Ta sẽ không bao giờ để ngươi xảy ra chuyện gì nữa!"



Nghe xong lời này của hắn, Lăng Tuyết Quân không hiểu tại sao lại cảm động, tất cả sự lo lắng sợ hãi lúc trước, đều đã tan thành mây khói vào giờ khắc này. Nàng tựa vào trong ngực của Cố Khiên, cất tiếng khóc lớn, tất cả cảm xúc vào giờ khắc này hoàn toàn phóng thích ra.



Cố Khiên không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nàng. Nghe tiếng khóc của nàng, trái tim hắn đặc biệt bình tĩnh. Hắn từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận được thân thể của nàng nhẹ nhàng run rẩy trong lòng mình, cảm thụ được sự ấm áp thật sự truyền đến từ trên thân thể nàng, cảm nhận được hơi thở phập phồng của nàng, tất cả đều nhắc nhở hắn rằng nàng bình an trước mặt mình. Thật tốt! Khóe môi của hắn không khỏi từ từ cong lên thành một vòng cung.



Thấy nàng khóc mệt mỏi, khóc nức nở trong vòng tay của mình, hắn mới vỗ nhẹ trên lưng nàng, nói: "Được rồi, đừng khóc. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, nếu trời tối, khu rừng này càng nguy hiểm hơn."



Lúc này, Lăng Tuyết Quân đã bình tĩnh không ít, nghe thấy giọng của Cố Khiên, cả người nàng đột nhiên run lên. Lúc này nàng mới ý thức được, mình đã nhào vào lồng ngực của Cố Khiên. Hồi nãy, nàng cho rằng hôm nay mình sẽ chết ở chỗ này, thấy Cố Khiên tới, tựa như nhìn thấy cứu tinh, cái gì cũng quên mất. Chỉ biết hắn đến là mình sẽ được cứu, dưới đại bi đại hỉ mà lại làm ra chuyện thất lễ như thế.



Nàng hoàng hốt, vội vàng đẩy hắn ra, quay lưng lại, lau nước mắt trên mặt mình, sau đó quay mặt lại, cúi đầu, nói với Cố Khiên: "Cố công tử, thất lễ, mong rằng chớ trách."



Thấy Lăng Tuyết Quân khôi phục lại bộ dáng xa cách ngày thường, trong lòng của Cố Khiên cực kỳ thất vọng. Hắn mỉm cười và nói, "Không có gì."



"Đúng rồi, Cố công tử, sao ngươi lại tới?" Lăng Tuyết Quân hỏi.



Cố Khiên mỉm cười nói: "Nhị tỷ ngươi nói ngươi đi tìm La Lâm, thấy La Lâm quay về mà còn chưa gặp ngươi, liền tìm được La Lâm đòi người. Ta lúc ấy đúng lúc ở cùng một chỗ với La Lâm, liền giúp đỡ cùng tìm kiếm ngươi."



"Vậy làm sao ngươi biết ta ở đây?" Lăng Tuyết Quân lại hỏi. Dù sao mình bị Lục Vân San và Đặng An Ninh hại, không ai biết tìm mình ở chỗ nào mà Cố Khiên lại có thể tìm được?



"Nhị tỷ ngươi nói ngươi rời đi cùng Đặng An Ninh, ta đi tìm nàng ta hỏi." Nói tới đây, Cố Khiên nhớ đến nguyên nhân Đặng An Ninh nói với mình là làm hại Lăng Tuyết Quân, trong lòng càng cảm thấy vô cùng áy náy, "Thực xin lỗi, Tuyết Quân."



Có lẽ là kiếp trước nghe Cố Khiên gọi mình là "Tuyết Quân" nên quen rồi. Lăng Tuyết Quân không phát hiện cách xưng hô của hắn có gì đó không ổn với mình, ngược lại nhìn thấy vẻ mặt của Cố Khiên hổ thẹn, nàng dường như cảm giác được cái gì đó, hỏi: "Chẳng lẽ các nàng hại ta là vì ngươi?"



Cố Khiên do dự một lát, sau đó gật đầu.



Lăng Tuyết Quân vừa nghe, kinh hãi không thôi. Kiếp trước mình có tâm tình bất chính với Cố Khiên, bị các nàng tính kế như thế, coi như đã xong. Nhưng kiếp này, căn bản mình không có động tâm tư gì với Cố Khiên, các nàng dựa vào cái gì mà hại mình? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân bi phẫn nói với Cố Khiên: "Tại sao các nàng lại đối xử với ta như vậy? Ta ngoại trừ lén chơi cờ cùng ngươi hai lần, căn bản không có liên quan gì khác với ngươi, ta cũng không có muốn có liên quan gì đến ngươi. Họ có nhầm lẫn gì không?"



Cố Khiên nghe nói như vậy, trong lòng co thắt lại. Nói thật, hắn cũng không biết Lăng Tuyết Quân bị các nàng Lục Vân San theo dõi như thế nào, chỉ đành hàm hồ nói: "Có lẽ là do lần trước ở Nam Sơn ngắm hoa đào, chuyện Lưu Thủy Khúc Thương làm cho các nàng có chút ghen tị đi."



Quả thật, lần trước Lưu Thương giữa nàng và Cố Khiên quả thật quá kỳ lạ, nếu như các nàng vì chuyện đó mà cho rằng mình đang cố ý thông đồng với Cố Khiên, rồi ghi hận mình thì cũng có khả năng. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân thở dài một hơi, nói: "Vậy không trách ngươi được."



"Đa tạ Lăng cô nương." Thấy Lăng Tuyết Quân không trách mình, Cố Khiên thở phào nhẹ nhõm.



"Ngươi tới tìm ta, là do có người dựng chuyện này vì ngươi?" Lăng Tuyết Quân lại hỏi.



Cố Khiên dừng một lát, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy."










"Cố công tử có tâm rồi. Mặc kệ như thế nào, Cố công tử nguyện ý đến tìm ta, ta vẫn rất cảm kích." Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu nhìn trời, nói, "Trời sắp tối rồi, chúng ta mau tìm đường trở về đi."



Cố Khiên quay người lại, nhìn mặt trời đang lặn về phía Tây, chỉ lộ ra hơn nửa mặt ở bên ngoài, sắc mặt của hắn liền trở nên có chút ngưng trọng: "Đêm nay chỉ sợ chúng ta không thể trở về."



"Vì sao?" Lăng Tuyết Quân vẻ mặt khó hiểu.



"Không gần nửa canh giờ nữa thì trởi sẽ tối. Mà nửa canh giờ này, tối đa chúng ta chỉ có thể quay về vách núi, căn bản không có khả năng chạy về doanh trại. Nếu chúng ta tùy tiện chạy đêm trở về doanh trại, lỡ như gặp phải mãnh thú thì sẽ nguy hiểm." Cố Khiên nói.



"Vậy chúng ta nên làm gì?" Lăng Tuyết Quân vừa nghe xong, rất lo lắng.



Cố Khiên không bối rối, chậm rãi nói: "Trên đường tới tìm ngươi, ta phát hiện cách đây không xa có một cái động đá, không bằng đêm nay chúng ta ở một đêm trong thạch động kia. Chúng ta thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, chặt chút củi, sau đó đốt đống lửa ở cửa động, những mãnh thú kia tất nhiên sẽ không dám tới gần làm hại chúng ta."



Nghe những lời của Cố Khiên nói, sắc mặt của Lăng Tuyết Quân có chút do dự. Nếu mình và Cố Khiên qua đêm ở bên ngoài, tất nhiên danh tiết sẽ bị mất, nếu như vậy thì sẽ không còn khả năng có nam nhân trong sạch nguyện ý cưới mình. Nghĩ tới đây, nàng cắn cắn môi, nói: "Cố công tử, chúng ta thật sự không thể trở về doanh trại sao?"



Cố Khiên đương nhiên biết trong lòng Lăng Tuyết Quân lo lắng cái gì, nhưng hắn ước gì Lăng Tuyết Quân có quan hệ với mình, ngoại trừ mình thì không ai chịu cưới nàng nữa. Vì thế, hắn nhìn Lăng Tuyết Quân một cái thật sâu, nói: "Lăng cô nương, ta không muốn mạo hiểm như vậy. Ta vẫn muốn giữ lại cái mạng này để thành hôn với vợ và sinh con?"



Lấy vợ và sinh con? Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân không khỏi ngẩn ra. Kiếp trước, hắn cưới thê tử chính là mình, hơn nữa, mình thiếu chút nữa sinh con cho hắn. Đáng tiếc, nhân duyên của hai người kiếp trước, thậm chí đứa nhỏ ấy, đều là một sự sai lầm, cho nên, ông trời trừng phạt mình nên mới không cho đứa nhỏ ấy đi vào thế giới này. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân hít hít mũi chua xót, nói: "Thế nhưng, Cố công tử, ta cũng muốn giữ lại danh tiết trong sạch để gả cho một gia đình tốt."



Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, Cố Khiên im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Nhưng cho dù lúc này chúng ta trở về doanh trại cũng là nửa đêm, ngươi cho rằng người khác sẽ không suy nghĩ lung tung sao? Hơn nữa, hai chúng ta cùng cưỡi ngựa quay về, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Trong mắt thế nhân, lúc này hai chúng ta quay về hay ngày mai quay về, thật ra cũng chỉ là chênh lệch giữ năm mươi bước và một trăm bước thôi."



"Có lẽ chúng ta về khuya thì không ai nhìn thấy đâu?" Lăng Tuyết Quân không từ bỏ ý định hỏi.



Cố Khiên khẽ cười, nói: "Ngươi tưởng rằng không ai thấy hai chúng ta thì bọn họ sẽ yên tâm đi uống rượu, ăn thịt, đi ngủ sao?"



Lăng Tuyết Quân im lặng. Mình và Cố Khiên cùng cưỡi một ngựa quay về, không có khả năng không có tiếp xúc thân thể. Nếu mọi người nhìn thấy vào nửa đêm, mình ngồi ở trong ngực Cố Khiên trở về, danh tiết của mình vẫn như cũ bị tổn hại. Hơn nữa, tựa như Cố Khiên nói, sau khi trời tối đi lại trong rừng núi nơi mà mãnh thú lui tới thì mình và Cố Khiên còn sống sót hay không, thật sự không thể nói rõ ràng lắm.



Nhìn trên mặt Lăng Tuyết Quân hơi dao động, Cố Khiên lại nói: "Tam tiểu thư, theo ta thấy, chúng ta vẫn nên qua đêm trong động kia, đợi đến ngày mai trời sáng, chúng ta liền rời đi, ngươi thấy thế nào?"



Thôi. Không chắc bây giờ giữ được danh tiết, cùng lắm thì kiếp này mình không xuất giá là được, trước tiên bảo vệ tính mạng không dễ dàng này rồi nói sau.



Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân cắn răng gật đầu, nói: "Mọi chuyện liền dựa theo lời công tử nói."



Thấy Lăng Tuyết Quân cuối cùng gật đầu đồng ý, Cố Khiên thở dài một hơi, nói: "Vậy chúng ta đi thôi."



"Được." Lăng Tuyết Quân liền cất bước đi.



Nàng quên mất đầu gối của mình bị thương, tự nhiên cong đầu gối trái của mình lên, một cảm giác đau đớn kéo gân cốt ập đến, nàng không thể không kêu lên: "Ui da!"



Cố Khiên nghe thấy tiếng kêu của nàng, trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: "Tuyết Quân, làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"










Lăng Tuyết Quân lúc này mới phát hiện, hắn xưng hô với mình lại là Tuyết Quân. Nàng không khỏi sửng sốt một chút, lãnh đạm nói: "Cố công tử, tốt hơn hết là ngươi vẫn gọi ta là Lăng cô nương giống như trước kia là được rồi."



Cố Khiên ngẩn ra, lập tức cười nói: "Được, Lăng cô nương, ngươi bị thương ở đâu."



Lăng Tuyết Quân nhíu nhíu mày, nói: "Đầu gối bị gãy."



"Còn hơn thế nữa." Cố Khiên nhìn trên trán của Lăng Tuyết Quân sưng lên một cái túi lớn màu xanh tím, nói, "Trên trán cũng bị thương."



"A, chắc là đụng phải lúc ngã từ vách núi xuống." Lăng Tuyết Quân nói.



Vừa nghĩ đến Lăng Tuyết Quân ngã xuống từ trên vách núi, Cố Khiên liền đau lòng đến tột cùng, quở trách nói: "Sao ngươi không để ý bản thân nhiều thế? Sao ngươi vẫn ngốc như vậy, lại bị người khác tính kế?"



"Đúng vậy, ta cũng không biết sao mình lại ngốc như vậy." Lăng Tuyết Quân ngượng ngùng cười nói. Kiếp trước bị người ta tính kế rồi mất mạng, đời này thiếu chút nữa lại bị người tính kế mất mạng.



"Sau này sẽ không." Cố Khiên im lặng, nói, "Ta đã cảnh cáo qua các nàng, các nàng cũng không dám động đến ngươi nữa."



Nghe Cố Khiên nói lời này, Lăng Tuyết Quân ngẩn ra, cúi đầu, không nói gì.



Cố Khiên nói: "Lăng cô nương, ngươi đi lại không tiện, ta cõng ngươi đi thôi."



Lăng Tuyết Quân kinh hoảng, vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, Cố công tử, ta có thể tự mình đi!" Dứt lời, nàng liền kéo chân trái của mình đi về phía trước.



"Ngươi có thể đi một mình? Ngươi kéo chân đi như vậy, sợ là ngay cả con rùa cũng đi nhanh hơn ngươi đấy?" Cố Khiên làm bộ không kiên nhẫn nói, "Trời sắp tối rồi, chúng ta không chỉ phải đi trong sơn động, mà còn chuẩn bị củi một đêm, ngươi đi chậm như vậy thì làm sao được? Mặc Phong ở ngay phía trước, ta cõng ngươi đi qua, sau đó chúng ta liền cưỡi Mặc Phong đi sơn động."



Nghe Cố Khiên nói, Lăng Tuyết Quân cắn môi, không lên tiếng.



Thấy Lăng Tuyết Quân vẫn không muốn, Cố Khiên trầm mặt xuống, nói: "Ta nói rồi, ta rất tiếc mạng. Ta không muốn làm mồi cho sói và hổ ăn trong rừng này, ngươi nên nghe theo sự sắp xếp của ta." Nói đến đây, trên mặt hắn làm ra vẻ ngang ngược, nhìn nàng, nói: "Nếu ngươi không chịu để ta cõng, vậy ta sẽ ôm ngươi đi." Dứt lời, hắn khom người xuống, làm bộ muốn ôm nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK