Cố lão gia làm như không thấy, cũng không có ý định đỡ bà dậy.
Tư An:" Ta thấy đao này cũ rồi muốn thử xem đao trong còn sắt hay không, ngày kia ta lên huyện mua một cái bàn mới đền cho thúc."
Tư An nói xong liền đi về phía Tiền thị, bà nhìn Tư An di chuyển về phía này, bà liền lui về phía sau, đến lúc lưng chạm vào bậc thang làm bằng đất, không còn chỗ để lui Tiền thị mới dừng lại.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Tư An đem đao dứt đất nhặt lên, đưa cho Cố Ngôn:" Ta chỉ muốn nhặt đao của mình về thôi, bà muốn ba trăm lượng? Được, ta đồng ý ba trăm lượng, có mặt lí chính thúc với người trong thôn ở đây, ba trăm bạc bà nhận rồi, ấn vào giấy giải trừ quan hệ sau này có việc đừng chạy đến chỗ bọn ta nhận thân, hiếu Cố Ngôn cũng trả đến ngốc, ba trăm lượng này là ta thay phu quân ta báo phần hiếu còn lại."
Lí chính biết cô chính là muốn tốt cho Cố Ngôn nhưng làm vậy chẳng phải có chút quá đáng hay sao? Dù sao đi nữa Cố Ngôn cũng là hài tử thân sinh của Tiền thị, cho dù bà có quá đáng hơn nữa thì cũng là nương của hắn.
Nhưng dù sao đây cũng là việc nhà người khác, ông tuy ưu ái bọn họ nhưng tất nhiên biết việc nào phải trái, chỉ cần bọn họ xử lí ổn thoả, lí chính ông cũng không thể không làm theo ý bọn họ.
Tiền thị liếc nhìn Cố lão gia:" Ngươi còn không đỡ ta lên sao?"
Cố lão gia nghe lời này mới không tình nguyện đỡ bà dậy, người ngoài vừa nhìn vào liền biết người làm chủ nông hộ không phải Cố lão gia mà chính là Tiền thị.
Lí chính kêu Lưu Tốn vào nhà lấy giấy tuyên với bút, còn có một khay để ấn vân tay.
Những tiếng xì xầm lớn nhỏ liền vang lên bốn phía.
- Thật sự giải trừ quan hệ? Dù sao cũng là hài tử thân sinh, nói đi nói lại Tiểu Ngôn ngốc như vậy chẳng phải do Tiền thị ép hắn tòng quân thay tam đệ hắn hay sao?
- Bộ dáng như vậy còn giả được sao? Tiền thị muốn hai người bọn họ phân gia chính là không muốn sao này có việc, lại chạy tới nhờ vả bọn họ, huống chi Tiểu Cố ngốc như vậy, cho dù có để trong nhà cũng chỉ tốn thêm một chén gạo.
Trong thôn có không ít người bất mãn Tiền thị nhưng bởi vì nể mặt trưởng thôn, còn có tộc trưởng mà nhắm mắt làm ngơ.
Lí chính kêu Lưu Tốn viết thư khế, ông đọc tới đâu Lưu Tốn liền viết tới đó.
Thư khế vừa viết xong, Tư An lấy túi vải treo bên hông ra, nói:" Đây là ba trăm lượng, thúc xem qua đi, tránh việc có người lấy về nhà lại nói thiếu mấy lượng."
Lí chính để Lưu Tốn nhận lấy, bạc được lấy ra để đếm qua.
Tư An đứng bên cạnh Cố Ngôn, hắn cao hơn cô một cái đầu, dáng người cũng rất to lớn so với Lưu Tốn còn cao hơn một chút, Tư An nếu đứng phía sau hắn có khi Cố Ngôn còn che được cả cô chứ chẳng chơi.
Lưu Tốn đếm xong liền bỏ bạc lại vào túi.
- Ba trăm lượng, không dư cũng không thiếu.
Tiền thị đứng một bên, cả khuôn mặt đều là vẻ tươi cười, còn hất tay Cố lão gia ra mà đi tới, không nói hai lời mà đặt tay vào khay lăn, ấn vào tờ thư khế.
Lúc ấn xong còn nhìn Cố lão gia mà hô lớn một câu:" Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau lại đây ấn vân tay, ở nhà còn không ít việc."
Cố lão gia chần chừng một chút mới đi tới, Tiền thị thấy ông chậm chạp liền nâng tay ông lên, ấn vân tay vào tờ thư khế, bạc cũng không cần người khác đưa mà lấy từ tay Lưu Tốn.
Lí chính:" Tiểu Cố, tới lượt ngươi, mau ấn vân tay vào đây."
Thư khế được chia làm ba bảng, lí chính một bảng, Tư An một bảng còn bảng còn lại ở chỗ Tiền thị.
Tiền thị nhận bạc trở về, những người xung quanh cũng lật đật trở về làm việc, Tư An cùng lí chính đi xem đất, hôm qua ông có lên huyện một chuyến, hôm nay sẽ có người xuống đo đạc đất đai, hiện tại người đã xuống.
Đất đai đo đạc xong lí chính liền giao thư khế đất dưới chân núi cho cho Tư An, mới dẫn cô đến đất ruộng phía Tây, nơi này đúng thật là gần nhà Tư An, ở đây vị trí rất tốt ở giữa nguồn nước, ẩm ướt tươi tốt hơn những chỗ khác nhiều lắm.
Tư An không nói hai lời liền mua.
Lí chính để bọn họ đo đạc mà trở về lấy thư khế đất ruộng, đất ở đây vị trí tốt, nên giá một mẩu là một lượng hai văn nhưng lí chính lại giảm xuống còn một lượng.
Bạc vừa giao, lí chính cũng liền giao thư khế.
Tư An không gấp trở về, trước khi đi lí chính đi còn dẫn theo một đám người đến trước mặt cô.
Tư An cảm thấy bọn họ đều là những người khoẻ mạnh, trên người không có vẻ lười biếng mới gật đầu đồng ý thuê.
Cô đi đâu Cố Ngôn đều ngoan ngoãn đi theo, một chữ cũng không nói, lúc đi ngang nhà Tư An còn giả vờ vào bên trong cất khế đất, còn kêu Cố Ngôn kiếm một cái sọt lên núi.
Tư An vừa vào phòng ngủ, khuất tầm mặt của người khác vật trên tay Tư An liền biến mất.
Trong nhà không có chỗ cất, chỉ có thể cất vào không gian mà thôi.
Tư An đeo một cái xọt trên lưng, Cố Ngôn cũng đeo một cái, cô khoá cổng hai người cùng lên núi.
Dưới chân núi có rất nhiều nấm Tư An vừa nhìn thấy mắt liền sáng bừng mà ngồi xổm xuống nhặt lên bỏ vào sọt phía sau lưng.
Cố Ngôn đột nhiên nắm lấy tay Tư An:" Nương nói nấm này là nấm độc, ăn vào sẽ chết người, thê tử đừng hái."
Tư An nhìn hắn lại nhẻo miệng cười:" Là do người trong thôn không biết nấm nào ăn được nấm nào không ăn được, ta đã từng ăn qua loại nấm này rồi, buổi tối về ta nấu cho ngươi."
Cố Ngôn vẫn không buông tay Tư An ra mà mím môi, nói:" Thật không?"
Tư An gật đầu còn dùng tay kia vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, lúc này Cố Ngôn mới buông ra.
Tư An chỉ hái một ít, dù sao nấm này cũng không có mấy người ăn, khi nào muốn ăn cô sẽ tới hái, nếu không hái bây giờ không ăn liền sẽ không tươi còn bị héo mà teo lại chỉ còn một chút, như vậy vừa dai vừa không giòn, căn bản ăn không ngon.
Cố Ngôn xung phong đi trước, còn thuần thục dùng cây đao quơ xung quanh để cắt từng nhánh cây chĩa ra đường đi của bọn họ.
Hai người đi một đoạn, Tư An nhìn thấy phía trước có rất nhiều hoa cúc, đều là những bông hoa lớn, đời trước cho dù có được trồng trong nhà kín, được hưởng cách chăm sóc đặt biệt thì bông hoa cho ra cũng chỉ bằng phân nữa bàn tay của em bé mà thôi, nhưng ở đây mỗi hoa đều to bằng bàn tay em bé, có cái còn to hơn.
Tư An chỉ tay về phía bên đó:" Chúng ta qua đó."