• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư An không phải không tin vào tay nghề của mình, mà chính là muốn mứt đem đi rồi bán ra đều tốt nhất.

Mỗi tuần Tư An sẽ lên huyện kết toán cùng Lưu chưởng quầy một lần.

Tư An buổi chiều nấu cháo nấm còn có gỏi gà, gà xé phây, lúc nãy Lưu Tốn có đem gà đến cho nhà bọn họ, lúc đầu Tư An tất nhiên không nhận nhưng đẩy qua lại có chút khó coi huống chi lúc đó trong sân nhà Tư An có không ít người, cô đành nhận lấy còn đem một rổ trứng tặng lại cho y, Lưu Tốn không từ chối còn sảng khoái nhận lấy mà cáo từ.

Liêu Thần ngồi trước một bàn thức ăn như vậy, liền nuốt một ngụm nước bọt, lần cuối cùng y được ăn thịt gà chính là bốn tháng trước, lúc đó chính là Cố Ngôn săn gà rừng để nướng lên ăn, thịt căn bản không bằng gà thả trong sân, gà rừng đi lại nhiều chạy cũng rất nhanh, thịt rất săn lại dai, ăn qua lại có phần giống như khô bò, chính là dai như vậy.

Ăn chỉ để lót dạ không nếm ra mùi vị gì, lúc ăn xong trở về hàm Liêu Thần còn đau nhói chỉ có thể húp cháo gần hai ngày mới giảm bớt cơn đau.

Tư An đem đùi gà đặt vào bát của Cố Ngôn.

- Ngươi ăn đi, không cần khách sáo, cháo bên trong còn nhiều lắm.

Tư An bởi vì bận cả một ngày, hiện tại chỉ muốn đi ngủ, thức ăn cũng chỉ ăn một chút xem như lót dạ để tối ngủ không bị cơn đói làm cho tỉnh, phần còn lại để Cố Ngôn cùng Liêu Thần xử lí sạch.

Liêu Thần ăn đến đâu đều khen Tư An một câu.



Cháo đậm vị nấm lại mềm có chút giòn, thịt gà vừa chín tới cắn căn bản không dai ngược lại còn rất mềm.

Tư An ăn xong liền đánh một cái ngáp dài mà đi vào bên trong phòng.

Cố Ngôn nghe thấy tiếng đóng cửa liền lên tiếng.

- Ngon lắm sao?

Liêu Thần nghe hỏi liền gật đầu như trống, thức ăn trong miệng cũng nuốt xuống mà nói:" Ngon, tay nghề của Cố phu nhân so với những ngự trù chúng ta từng ăn, ngon hơn nhiều lắm."

Cố Ngôn chính là muốn đuổi người nhưng nghe được hai từ Cố phu nhân từ miệng Liêu Thần, không biết vì sao lại không muốn tiếp tục đuổi người nữa còn mong y gọi ba từ Cố phu nhân thêm nhiều một chút.

Hai người ăn xong, Liêu Thần đừng lên giãn eo muốn đi về liền bị Cố Ngôn nắm cổ áo kéo lại.

- Ta dọn, ngươi rửa bát.

Liêu Thần là đàn ông hai bàn tay chai sạn vì tập võ, trước giờ chưa từng làm qua việc này, nên rửa bát có chút vụng về còn xém làm bể mấy lần đều do Cố Ngôn nhanh tay lẹ mắt mà chụp lại được.

Cố Ngôn lần thứ năm chụp lấy bát rơi xuống từ tay Liêu Thần:" Ngươi không biết rửa bát?"

Liêu Thần nghe hỏi liền muốn khóc mà gật đầu:" Tướng quân, trước giờ ta việc gì cũng đã làm qua, giặt xiêm y, gánh nước, uy gà uy heo, uy bò, chuyện gì cũng đã làm qua nhưng rửa bát vẫn là lần đầu tiên."

Cố Ngôn:" Vậy lúc trước ai rửa bát cho ngươi?"



Liêu Thần:" Ta không rửa nha, lấy lá chuối rửa sạch làm bát, ăn xong liền quăng luôn căn bản không cần rửa, còn tiện lợi hơn nhiều."

Cố Ngôn đứng dậy:" Vậy ngươi tập rửa đi, sau này lấy thê tử không thể cứ để thê tử ngươi gánh vác việc trong nhà một mình."

Liêu Thần muốn phản bác nhưng lời này của Cố Ngôn nói không phải sai, nhưng y hiện tại vẫn chưa có ý định lấy vợ, chỉ muốn cống hiến bản thân cho đất nước thôi.

Tướng quân anh dũng của bọn họ đã thay đổi rồi, hiện tại chính là thê nô, khi nào trở về Liêu Thần nhất định sẽ nói cũng đám lão Tam.

Nhưng ngẫm lại trù nghệ của Tư An cao như vậy, nếu là Liêu Thần, y cũng sẽ chấp nhận làm thê nô đừng nói đến tướng quân nhà bọn họ.

Liêu Thần thở dài một hơi, Cố phu nhân của bọn họ cũng rất có năng lực, y đã đi điều tra qua người nhà Cố Ngôn trong thôn cũng không phải dạng người dễ chịu uất ức, vậy mà đến tay Tư An, bọn họ lại rụt cổ như chim cút còn phải ký vào giấy khai trừ huyết thống, Liêu Thần chưa từng nghe Cố Ngôn nói qua về chuyện gia đình nhưng có vài lần vô tình nghe người trong thôn tán gẫu mà nhắc đến.

Liêu Thần rửa bát xong Cố Ngôn cũng vừa tắm xong, hắn nhìn Liêu Thần liền kéo người tới bàn bên ngoài sân.

- Ngươi không trở về?

- Tướng quân, ngài không về ta sẽ không về, mạng ta là do ngài cứu, ngài sống ta sống ngài chết ta chết.

Cố Ngôn xoa xoa mi tâm:" Tình hình thế nào?"

Liêu Thần:" Biên cương hiện tại rất loạn, mọi người đều nghĩ ngài chết bên ngoài chiến trường, quân binh chúng ta thiếu ngài như rắn mất đầu, chỉ có thể nằm yên chờ giặt đánh tới."

Cố Ngôn không biết nghĩ gì liền trầm ngâm.

Hắn ở bên ngoài thêm một lát liền vào bên trong đóng cửa lại, gà cũng uy vào chuồng, Cố Ngôn nhìn bò với ngựa ở một góc trong sân liền tới vuốt ve hai cái mới đi vào.

Liêu Thần rời khỏi nhà Tư An liền chạy tới một con suối phía cuối thôn, còn nằm lên một tảng đá lớn hai tay đặt phía sau đầu nhìn lên trời.

Buổi tối có không ít sao, ngày mai nhất định trời sẽ nắng gắt.

Liêu Thần buổi sáng đến tương đối sớm còn nhiệt tình giúp đỡ không ít việc, Tư An cùng với Liêu Thần, Cố Ngôn đi xe bò lên huyện, phía sau là mứt trái cây, người dân trong thôn đã nghe được chuyện Tư An mua bò còn mua ngựa.

Người nghị luận tất nhiên không thiếu, thời đại này chỉ có thể đem chuyện trong thôn ra bàn tán xem như giải trí.

Cả ba người lúc đánh xe bò qua có nghe thoang thoảng, Tư An không lên tiếng, Cố Ngôn lại ngồi xếp máy bay, Liêu Thần thấy hai người không có phản ứng cũng không suy nghĩ gì mà đánh xe lên huyện.

Lúc Tư An thu mua sơn tra có không ít người suy nghĩ giống Tiền thị, sơn tra chua như vậy sao có thể lấy làm sinh ý? Nhưng hiện tại thì hay rồi.

Không những làm sinh ý còn phát tài.

Cũng có người nghĩ lí chính thu mua hoa cúc để làm sinh ý giống như Tư An nhưng chỉ đoán như vậy mà thôi, dù sao ông cũng là thôn trưởng, bọn họ sao có thể chạy tới tra hỏi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK