Cô lấy nước trong không gian xoa cổ tay cho Cố Ngôn, xong Tư An mới để Tiểu Ngọc vấn tóc, trang điểm cho cô.
Tư An mặc bộ y phục màu hồng nhạt, bên trên tay áo thiêu một con bướm nhỏ màu hồng đậm, trên mỗi bộ y phục của Tư An, Cố Ngôn đều cho người thiêu thêm những con bướm, bởi vì hắn cảm thấy Tư An rất giống loài bướm, thích tự do bay nhảy càng không muốn bị ghìm chặt trong siềng xích, thích gì liền làm đó, kể cả là nữ nhân nhưng cô không e dè thể hiện tình cảm trước mặt hắn.
Tư An từng nói với hắn, nữ nhân thời nào đi nữa cũng đều muốn thể hiện tình cảm, chẳng qua thời cổ đại nữ nhân có nữ tắc để ghìm chặt lại còn thời của Tư An, hai chữ nữ tắc này vẫn có nhưng bị nới lỏng ra nhiều lắm, huống hồ thời của cô, nữ nhân có thể kiếm bạc, địa vị trong xã hội có khi còn cao hơn nam nhân, còn ở thời này mọi người đều xem nữ tử chân yếu tay mềm, sống phụ thuộc vào nam nhân, cơ hội không mở ra cho nữ nhân, nên cho dù muốn thể hiện mặt tình cảm, cũng phải e dè hai từ " nữ tắc."
Đợi Tư An thay y phục xong, hai người mới đi ra xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, Tư An và Cố Ngôn đi bên cạnh nhau như hai thái cực khác nhau nhưng lại hài hoà đến không thực.
Trên mặt Tư An đều là nét cười, nhìn qua cô giống một nữ nhi gia đình quyền quý còn Cố Ngôn chính là thị vệ đi bên cạnh bảo vệ cô, nhưng nhìn vào lại không cho người khác có cảm giác hai người có khoảng cách về địa vị, mà còn sinh ra cảm giác rất cân xứng.
Cố Ngôn dìu Tư An lên xe ngựa rồi mới theo lên sau.
Kinh Thành buổi sáng rất nhộn nhịp, tiếng rao bán ồn ào náo nhiệt, tiếng người này xen lẫn với người kia, Tư An vén màn lên, nhìn xung quanh với ánh mắt thích thú, nhìn đâu cũng là vẻ mới lạ, tuy hôm qua đi đã đi dạo một vòng, nhưng kinh thành quá rộng lớn, hai người chỉ đi một chút mà thôi, không thể đi hết.
Huống hồ nơi hôm qua bọn họ đi là ở gần bến cảng, còn ở đây cách xa bến cảng nhiều lắm.
Lúc cô chú ý đến thì có không ít nữ nhân mắt vẫn dán chặt vào khuôn mặt của Tư An, chỉ hận không thể dùng ánh mắt lột da cô ra.
Tư An vén màn xuống, nhìn Cố Ngôn đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh.
- Mặt ta dính gì sao? Hay kiểu trang điểm này rất khó nhìn?
Nhưng rõ ràng lúc nãy cô đã nhìn bản thân không gương không ít lần, Tư An còn sợ Tiểu Ngọc không nhớ nên đã dặn đi dặn lại, trang điểm nhẹ nhàng cho cô thôi mà? Đến phấn cũng không bôi, lúc rời đi để chắc chắn Tư An còn ngắm bản thân trong gương thêm mấy lần mới ra khỏi phủ.
Cố Ngôn mở một mắt, thuận tay kéo Tư An vào lòng.
- Không khó nhìn.
Tư An muốn né tránh cái ôm của hắn, nhưng tiếc là xe ngựa quá nhỏ, hai người ngồi vào vừa vặn, muốn nhích cũng không có chỗ để nhích.
Tư An không né tránh được liền mặc kệ, rèm cũng chỉ vén lên một góc để ánh sáng lọt vào bên trong.
Bởi vì thời gian cấp bách nên không Tư An dùng mứt sơn tra còn cất giữ trong không gian, còn có siro quả nhót, hoa cúc phơi khô để làm quà.
Xe ngựa không đi được vào cung, thái giám xung quanh nhìn thấy Cố Ngôn liền cúi người gọi hai tiếng Cố đại tướng quân.
Cố Ngôn xuống xe ngựa còn được một tay ra, ý muốn dìu cô xuống, Tư An nhìn xung quanh có chút bất đắc dĩ mà đưa tay cho hắn.
Cung nữ đi ngang, thái giám đi qua còn có thị vệ canh cổng, nhìn thấy cảnh này mắt liền trợn tròn, chẳng qua thị vệ không dám nhìn qua lâu, hai người bỏ lại ánh mắt của người khác sau lưng, tiến vào bên trong.
Tử Cấm Thành nơi người khác muốn vào còn người vào rồi lại muốn ra, Tư An nhìn những cánh cổng được sơn màu đỏ rất bắt mắt, Cố Ngôn đi qua, thái giám, thị vệ hay cung nữ thấy đều hành lễ nhưng hắn như đã quen với khung cảnh này đến một phản ứng cũng không có, hai người đi qua hoa viên lại tới một nơi rất vắng vẻ, cánh cổng cũ kĩ, cổng chỉ được khép hờ, nơi sa hoa như Tử Cấm Thành lại có một nơi như vậu? Đến cung nữ hay thái giám đi ngang qua cũng không dám lớn tiếng trò chuyện, bước chân đi cũng rất gấp gáp.
Cố Ngôn:" Nơi này là lãnh cung, tiên hoàng đế từng nhốt mười hai vị phi tần, tiên hoàng đế ăn chơi trác táng, mỗi ngày đều ra vào tửu lầu, đến hoàng hậu ngài ấy cũng lạnh nhạt, mười hai vị phi tần này bởi vì khuyên can ngài ấy, đều bị tiên hoàng đế nhốt vào lãnh cung, tiên đế nói có lệnh của ông mới được đưa thức ăn tới."
Tư An thấy Cố Ngôn ngừng liền nói tiếp:" Ngài ấy không có lệnh đưa thức ăn tới?"
Cố Ngôn gật đầu, tay nắm lấy bàn tay dưới ống tay áo của Tư An, bước chân cũng gấp gáp:" Tiên đế đắm chìm trong nữ sắc, xem tửu lầu là nhà, vốn dĩ không nhớ đến mười hai vị thê tử bị ông nhốt vào lãnh cung, mỗi ngày đều chờ ngài ấy cho người đưa thức ăn đến, chờ rồi lại chờ, cuối cùng không chờ nổi nữa, dùng trâm đâm vào thịt, còn cắt ra từng miếng, dùng những nhánh cây khô mồi lửa, nướng thịt bản thân mà ăn."
Cố Ngôn bước chân vẫn không dừng lại, nói tiếp:" Bởi vì đất nước hoà bình, quốc thái dân an chính là một phần công của tiên đế, chuyện nào làm ngơ được, đại thần liền làm ngơ, lúc tiên đế nhớ ra, liền kêu người đem thức ăn tới, lúc cung nữ vào, chỉ thấy hai người nữ nhân chân chỉ còn xương, máu vẫn đang chảy tí tách, chỉ vừa mới chết vài phút trước, thân trên nguyên vẹn nhưng thân dưới đã mất hết da thịt, nhưng khi xem qua, đến người đứng đầu thái y viện cũng không lý giải được vài chuyện."