- Độc lập tài chính là cái gì?
- Là có thể kiếm bạc một mình không dựa vào nam nhân.
Cố Ngôn nghe lời này, không lên tiếng.
Hắn không thể cho Tư An thứ gì, ngoài một phu quân tốt, cho hài tử của bọn họ một người phụ thân tốt, nhưng những thứ này không phải cho mà chính là trách nhiệm của hắn.
Tư An thấy Cố Ngôn không lên tiếng liền ngước mặt lên nhìn hắn:" Ta chỉ nói như vậy, chàng không cần khẩn trương, chức danh tướng quân chàng có được không dễ, không cần từ bỏ tước vị vì ta."
Cố Ngôn:" Em nguyện ý đi theo ta?"
Tư An là người thành thật, có thích nói thích có yêu liền nói yêu, dù sao cuộc sống không dài, che giấu cảm xúc cũng không có lợi ích gì.
Lời không nói người khác không biết, nếu như vậy, chẳng phải bản thân đang chịu thiệt hay sao?
- Ta tất nhiên nguyện ý theo chàng, nhưng sinh ý mứt sơn tra vẫn chưa ổn định, đợi chàng diệt được sơn tặc phỏng chừng lúc đó sinh ý đã ổn định, ta sẽ thuê một người trong coi sinh ý, mỗi năm chúng ta cứ trở về một lần là được.
Chuyện này phải giao cho người bọn họ thật sự tin tưởng, nên người này Tư An vẫn chưa quyết định vội.
Cố Ngôn:" Đều nghe em."
Ở kinh thành Cố Ngôn được hoàng thượng tặng một sơn trang, bởi vì hoàng thượng biết Cố Ngôn thích yên tĩnh không thích ở ngay kinh thành nên đã ban tặng một sơn trang ở ngoại ô, cách kinh thành chỉ năm phút đi xe ngựa, nơi này Cố Ngôn chưa từng đến xem qua, lúc được ban tặng đến nay đã hai năm, cho dù hắn có trở về cũng thuê một nhà trọ để ngủ qua đêm, vài hôm nữa Cố Ngôn sẽ viết thư kêu bọn họ dọn dẹp lại sơn trang, trước khi trở về biên cương, hắn nhất định để Tư An đến sơn trang của hai người một lần, gả cho hắn cô chịu không ít thiệt thòi, hiện tại Cố Ngôn nhất định không để Tư An thiệt thòi thêm nữa, sơn trang đó, hắn nhất định để cô làm chủ.
Tư An:" Chàng dù sao cũng không thể cứ giả ngốc mãi."
Cố Ngôn nhìn lên trần nhà, trần nhà được làm bằng ngói nhưng đã có không ít chỗ thủng, mùa nắng không nói mùa mưa nhất định bọn họ sẽ không ngủ được.
Hắn đột nhiên thở dài một hơi.
- Đúng là không thể giả ngốc mãi được, nhưng nếu ta đột nhiên hết ngốc người trong thôn chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Tư An nghĩ rồi lại nghĩ liền ngồi bật dậy:" Thừa dịp này chúng ta đi chơi một chuyến, ngoài mặt ta sẽ nói tìm được thần y có thể chữa được cho chàng, Liêu Thần chàng tin tưởng hắn như vậy, sinh ý cứ để hắn trông coi cho chúng ta ít hôm."
Cố Ngôn đối với chuyện này không có ý kiến, nói:" Liêu Thần là ta mua ở chợ người, đi theo ta không ít năm chính là tâm phúc của ta, hắn là người của ta cũng là người của em, em cứ tuỳ ý sai bảo, lệnh của em hắn nhất định làm tốt."
Tư An tuy biết thời đại này không cấm mua bán người, nhưng nghe được từ miệng Cố Ngôn vẫn có chút rùng mình, chế độ nô lệ ở đây vẫn còn nhiều lắm, huống chi chợ người buôn bán hợp pháp, bọn họ đồng ý ký giấy bán thân mới được bán, cũng có không ít người mua vợ ở đây, khuê nữ thông phòng tuỳ tiện mua đại một người dễ nhìn về để làm nha hoàn bên trong gia trang, sau đó có thể lén lúc hoặc công khai làm chuyện không đúng đắn, nhưng nam nhân đối với chuyện này rất ít khi bị quản, nam nhân chẳng phải năm thê bảy thiếp là chuyện thường hay sao? Ở đây chính là như vậy, còn Tư An là người hiện đại, ở hiện đại có pháp luật bảo vệ hôn nhân, căn bản không thể làm chuyện như vậy, chỉ một vợ một chồng mà thôi.
Tư An:" Khế đất ta đã mua từ tay lí chính, căn nhà này cũng đã mua rồi, đợi chúng ta trở về, sẽ sửa lại nhà, nếu mùa mưa chúng ta chưa đi cũng không sợ nước chảy vào nhà."
Cố Ngôn không biết nghĩ tới thứ gì liền ngồi bật dậy, xỏ giày rơm vào, châm đèn dầu.
Căn phòng tối đen đột nhiên có ánh sáng, mắt Tư An có chút không thích ứng được mà nheo lại.
Cố Ngôn:" Thê tử, đợi ta đừng ngủ trước."
Cố Ngôn đẩy cửa ra bên ngoài, Tư An đợi rồi đợi gần một canh giờ, hai mắt Tư An hơi híp lại thành một đường thẳng đánh một cái ngáp dài, đến lúc Tư An sắp không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, cửa phòng đột nhiên mở toang, Cố Ngôn đẩy một cái rương gỗ vào bên trong rồi hắn mới chen người vào mà đóng cửa.
Tư An xuống giường, cầm đèn dầu đi tới.
Bên trên gương dính không ít bùn đất, khoá cũng đã rỉ sét, nhìn qua rất cũ.
Tư An:" Cái này là cái gì?"
Cố Ngôn lấy một cái chìa khoá trong ngực ra, mà ngồi xổm xuống mở rương.
Tiếng chìa khoá lạch cạch va chạm với ổ khoá, Tư An ngồi một bên soi đèn dầu cho hắn.
Bởi vì ổ khoá dính bùn đất lại rỉ sét nên có chút khó mở.
Cố Ngôn mất một lúc mới mở được, hắn mở nấp rương bên trong đều là vàng, vàng khối có trang sức bên trong cũng không thiếu, bạc vụn cũng rất nhiều.
Không để Tư An kịp phản ứng hắn liền nói:" Bên trong tổng cộng một trăm ngàn lượng, ta lúc trước muốn dùng bạc này để đưa cho Tiền thị, nhưng vừa về đến Tiền thị chân trước chân sau liền đẩy ta ra bên ngoài, gả em cho ta, em chịu thiệt thòi không ít, số bạc này ta muốn dùng làm hồi môn cho em, chính là hồi môn của phu quân tặng em."
Tư An:" Chàng không sợ ta mang bạc chạy trốn?"
Cố Ngôn không biết nghĩ tới thứ gì lền cười trầm thấp hai tiếng:" Không sợ, cho dù có chạy trốn ta cũng sẽ tìm được em, số bạc này ta không cần đến chỉ muốn em lấy thân trả."
Giọng của Cố Ngôn vốn dĩ trầm khàn dễ nghe, không nghĩ tới lúc cười lại làm người nghe được có phần mê muội, Tư An hơi xoa tai, tiếng cười lúc nãy làm thế nào cũng rất giống hắn đưa miệng tới bên tai Tư An.
Không khí vốn dĩ oi bức, hiện tại trong lòng Tư An lại khô nóng.