Cố Ngôn hơi co ngón tay, lấy trong ngực ra một vật màu đen dài, đặt trước mặt Tư An.
- Thứ này ta nhặt được trên xe bò.
Cố Ngôn dùng một lúc mới lên tiếng:" Ta vốn dĩ biết nàng không phải Tư An được gả cho ta, y vốn dĩ ngốc từ bé, do nương y đánh trúng đầu mà ngốc, sức khoẻ cũng không tốt, là do Tiền thị ép chết y, lúc Tiền thị ép chết bà ta tất nhiên không biết, chỉ có ta phát hiện y bị Tiền thị đẩy ngã đập đầu vào đá mà chết, lúc ta cõng trở về còn muốn làm ma chay cho y nhưng không ngờ chưa đến nửa canh giờ, vết thương trên đầu y biến mất người sống lại, còn trở thành một người khác."
Cố Ngôn không gọi Tiền thị là nương, như vậy đã hoàn toàn chết tâm, cũng không còn muốn dính líu gì đến nông hộ bên kia, lúc bà đồng ý ấn vân tay vào giấy giải trừ huyết thống, trong tâm Cố Ngôn có chút hụt hẫng nhưng lại có cảm giác nhẹ nhõng trong lòng, cảm giác này trước giờ y chưa từng có.
Tư An không biết nghĩ gì liền trầm ngâm không lên tiếng.
- Ta thừa nhận lúc đầu ta có chút e sợ bởi vì không biết nàng là thần hay quỷ, nhưng hiện tại ta xem nàng là thê tử, mặc kệ nàng là thần hay quỷ, ta chính là muốn bên nàng cả đời.
Tư An ngẩn đầu nhìn Cố Ngôn:" Chàng biết? Vậy tại sao lúc đầu lại không hỏi ta?"
Cố Ngôn:" Ta hỏi nàng sẽ nói sự thật cho ta biết?"
Tư An lắc đầu, đúng thật nếu lúc đầu Cố Ngôn hỏi, Tư An nhất định sẽ không trả lời mà tìm một lý do mà bịa ra, cũng sẽ đề phòng Cố Ngôn.
Hai người ở bên trong gần nửa canh giờ, bên ngoài hai con hổ vẫn còn loay hoay ở chỗ hai người biến mất, lúc Tư An chạy túi nước bị đứt dây mà rơi xuống, một con hổ lớn hơn ngồi một bên liếm lông còn con nhỏ hơn lại nằm sấp xuống như đang chờ người.
Lúc hai người rời khỏi không gian liền xuất hiện ở chỗ cũ, Tư An chỉ đưa Cố Ngôn vào không gian để tránh căn bản không thể di chuyển đi nơi khác, cô chỉ nghĩ nó không thấy hai người sẽ đi mất không nghĩ tới nó lại nằm ở đây để chờ.
Tư An vừa xuất hiện, con hổ đang liếm lông kêu lên một tiếng lại nằm sấp xuống.
Cố Ngôn còn muốn dụ hai con hổ đi nơi khác, kéo dài thời gian cho Tư An xuống núi nhưng vừa thấy hành động này của nó thì dừng động tác.
Tư An thấy nó nằm xuống còn muốn thừa cơ hội chạy trốn cùng với Cố Ngôn, nhưng vừa quay người con hổ lớn đẩy một túi nước đã uống cạn lên phía trước, trong cổ họng còn phát ra tiếng ư ử như đang muốn xin thêm nước.
Tư An nuốt một ngụm nước bọt mà nhìn Cố Ngôn, hai người bốn mắt chạm nhau, cô lấy trong sọt ra túi nước còn lại đặt xuống.
Con hổ nhỏ đứng dậy muốn tiến lên, liền bị con hổ lớn ấn xuống, nó như ấm ức mà kêu lên một tiếng nhưng lại có phần e sợ hổ lớn mà không dám nhúc nhích.
Cố Ngôn thăm dò kéo Tư An lui lại một bước thấy hai con hổ không có động tĩnh gì mới yên tâm mà rời khỏi.
Cánh tay lúc nãy của Cố Ngôn, Tư An đã xử lí qua còn dùng một băng gạt băng lại nhưng không muốn người khác nhìn thấy còn dùng một miếng vải băng lại ở bên ngoài, trở về có thể tháo vải ra không cần dùng vải che lại.
Hai người đi được một đoạn phía sau lưng vang lên tiếng loạt xoạt, lúc hai người quay lại liền thấy hai con hổ lúc nãy đi theo phía sau, con nhỏ hơn còn ngậm một túi nước lúc nãy trong miệng.
Tư An dừng bước, Cố Ngôn cũng không đi tiếp.
Hai con hổ thấy vậy cũng ngừng lại mà ngồi xuống, đuôi còn quơ qua quơ lại, nhìn thế nào cũng rất giống chú chó nhà đòi chủ cho ăn.
Tư An lấy hết can đảm mà tiến lên một bước, tay liền bị Cố Ngôn kéo lại.
Cô nhìn hắn mà gật đầu như đang đang tỏ ý không sao, Tư An cảm thấy hai con hổ này có linh tính, cũng không có còn cảm giác nguy hiểm từ nó.
Thấy Tư An tiến lên hai con hổ liền nằm sấp xuống.
- Các ngươi muốn nước? Ta cho các ngươi nước, đừng đi theo bọn ta, phía dưới là thôn các ngươi xuống thôn người dân trong thôn nhất định sẽ gây hại cho các ngươi.
Con hổ lớn nghe Tư An nói vậy như đáp lại một tiếng.
Tư An nhận lấy túi nước của con hổ nhỏ hơn, lấy nước linh tuyền từ trong không gian bỏ vào túi nước mà đặt xuống dưới góc cây, dù sao đi nữa cô vẫn không biết mục đích của hai con hổ này là gì, vẫn là cẩn thận vẫn hơn.
Hai người lần nữa rời đi, lúc đi còn ngoảnh lại nhìn lần nữa để chắc chắn hai con hổ kia không xuống núi theo bọn họ.
Hai con hổ không đi theo nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng theo bọn họ.
Lúc bọn họ trở về phía trước cổng còn đặt một cái sọt lúc nãy vì gấp gáp kéo Tư An chạy mà bỏ lại của Cố Ngôn, hai người như hiểu ý nhau mà không lên tiếng nói về chuyện kia, cho dù bọn chúng làm thế nào để đem sọt đến nhà bọn họ đi nữa, Tư An cũng xem như đây là ơn của nó muốn trả.
Hai người trở về chỉ mới qua đầu giờ chiều, Liêu Thần còn đang tắm cho ngựa, bò cũng được thả ra khỏi chuồng nhưng nó chỉ đứng yên một chỗ ăn cỏ bên trong máng, ngựa được tắm liền vẫy đuôi phía sau qua lại, mắt hơi nheo lại mà hưởng thụ.
Liêu Thần nghe động tĩnh phía cửa, nhìn cũng không nhìn lại, hỏi:" Lúc nãy có người xưng là Lưu Tốn huynh đệ của tướng quân đến tìm phu nhân, còn nói khi nào trở về phu nhân đến nhà y một chuyến."
Liêu Thần kêu hai chữ tướng quân cũng không cần kiên dè, Cố Ngôn đem sọt của Tư An với hắn đặt xuống.
- Ngươi lấy lông thỏ để lại phơi nắng, còn những thứ khác để ta trở về sẽ làm.
Cố Ngôn nói xong liền quăng một con thỏ đã chết xuống gần lu nước, bộ lông trắng bị dính máu thấm ướt một mảnh, Tư An không biết hắn lấy da để làm gì nhưng nhìn một bộ lông trắng mướt như vậy, đột nhiên có vệt máu, nhìn qua có chút không thuận mắt.