- Tiểu An nói cũng có lý trước mắt chúng ta tính như vậy đi, chuyện mời phu tử không gấp, chỉ cần kịp đầu mùa vụ sau là được.
Ân Ân bế Tiểu Bảo ngồi trên đùi, trên nét mặt đều là nét cười, trong sân vẫn còn đang phơi hoa cúc, mùi hương thoang thoảng, khiến tâm tình người khác dễ chịu hơn nhiều.
Lí chính:" Nếu hai ngươi tính như vậy thì là vậy đi."
Tư An ở lại không lâu, nói về chuyện lúc nãy chỉ là phụ, chuyện chính là ông muốn đem một trăm lượng còn lại đưa cho Tư An, Vĩnh Ninh Đường trả trước cho bọn họ hai trăm lượng bạc, chính là muốn lần sau đem đến nhiều hoa cúc một chút, hoa cúc khô cầu không đủ cấp, đừng nói người đến bóc thuốc những người khác nghe đến tác dụng của hoa cúc cũng đến mua không ít, mỗi lần mua cũng mua đến hai ba gói.
Mùa này nắng nóng, đa phần mọi người đều làm việc ngoài nắng huống chi thức uống thanh nhiệt ngoài đậu xanh ra trước giờ chưa từng có thứ khác, hiện tại có hoa cúc khô để làm trà còn có thể phòng tránh được bệnh, bọn họ tất nhiên phải mua dùng thử với lại thứ này uống đặc biệt thơm ngon, bỏ vào nước bông hoa cúc khô như vẫn còn tươi mới mà xoè ra, một bông hoa đã che hết gần một tách trà.
Nhìn qua rất đẹp mắt nên càng thu hút nhiều người mua.
Tư An chỉ ở lại ngồi thêm một lát liền đem bạc trở về, thê tử lí chính đã trở về nhà nương có việc, hai hôm nữa mới về.
Trước khi đi lí chính dặn dò Tư An không ít thứ, kinh thành đường đi xa xôi, ông đã đi kinh thành mấy lần, đường đi không gần từ thôn bọn họ đi tới kinh thành cũng mất ba ngày, nếu đi đường thuỷ sẽ nhanh hơn hai ngày, chỉ mất một ngày đã tới, nhưng muốn đi thuyền mỗi người năm lượng nhưng năm lượng này bỏ ra chưa chắc đã có chỗ, bọn họ không có thuyền riêng nên phải đi theo những tàu chở hàng, trống chỗ sẽ cho thuê còn không bọn họ sẽ không cho thuê.
Tư An như đã tỏ, mà gật đầu còn đa tạ ông đã nhắc nhở.
Tư An vừa về đến liền nhìn thấy Tuyên thị bên trong sân.
Tuyên thị vừa nhìn thấy Tư An liền đứng dậy đi lại phía cô.
- Ngày mai ngươi và Tiểu Cố lên kinh thành? Sao lại gấp gáp như vậy.
Lời lúc nãy Tư An nói với lí chính thế nào, lần nữa lặp lại với Tuyên thị.
Tư An nói xong liền nhìn về phía chuồng ngựa đã được đóng kính cửa, nói:" Ta đi phỏng chừng có chút lâu, ngoài tỷ với Liêu Thần ra ta không tin người khác, chuyện quản lý sinh ý trong nhà tỷ có thời gian cứ chạy đến nhìn ngó giúp ta."
Tuyên thị:" Được, ngươi không cần lo việc ở nhà, ta với Tiểu Liêu sẽ thay ngươi nhìn ngó."
Tư An thấy Cố Ngôn với Liêu Thần ngồi một góc trong sân liền kéo tay Tuyên thị vào bên trong nhà, lấy trong túi áo ra một trăm lượng lúc nãy lí chính đưa cho cô.
- Bạc này là dùng để trả cho nhân công còn có người đến bán sơn tra, tổng cộng là một trăm lượng.
Tuyên thị:" Tiền trả cho nhân công không bao nhiêu, trả cho người đến đây bán sơn tra càng ít hơn, một trăm lượng, ngươi đưa nhiều như vậy làm gì?"
Tư An:" Là tránh trường hợp ta sẽ ở lại đó lâu hơn dự tính, dư còn hơn thiếu, nếu dư khi nào ta về tỷ cứ trả lại cho ta là được."
Tuyên thị nghe lời này thấy cũng có phần hợp lý mà nhận lấy, còn nhét vào túi áo trong bộ dáng rất cẩn thận.
- Ngươi cứ yên tâm không cần lo lắng việc ở nhà, nếu có việc cấp bách ta sẽ cùng Tiểu Liêu lên kinh thành tìm ngươi.
Tư An chỉ đáp một câu:" Tỷ đợi ta một lát."
Cô nói xong liền xoay người vào bên trong phòng, Tuyên thị đợi gần hai ba phút Tư An mới trở ra, trong tay còn cầm một xấp giấy tuyên khoảng bảy tám tờ mà đặt lên bàn.
- Tỷ xem đi, ta thấy tỷ với thẩm thẩm rất khéo tay, nhưng bởi vì túi thơm hình dáng không mới lạ nên không có bao nhiêu người đến mua, cái này chính là thứ ta vẽ để tỷ thêu lên túi thơm.
Tuyên thị tiến tới, cầm từng tờ giấy lên, bên trên có không ít hình, hình đoá hoa sen được trồng bên trong hồ nước tuy là nét vẻ nhưng lại sống động như thật, Tuyên thị chưa kịp vui mừng không biết nghĩ đến thứ gì mà trầm ngâm.
Tư An tất nhiên nhận ra y đang suy nghĩ thứ gì, nói:" Tỷ không cần lo lắng, tay nghề thêu của tỷ với thẩm so với thợ may trên trấn chỉ có hơn chứ không kém, chưa thử làm sao biết được sẽ thêu được hay không? Kiên nhi bất xả* ta tin vào tay nghề của tỷ."
[ Kiên nhi bất xả* Kiên trì làm đến cùng không bao giờ bỏ cuộc. ]
Tuyên thị ở lại thêm một lúc mới trở về.
Tư An cùng với Cố Ngôn đến thẩm Trần ở đầu thôn để may xiêm y, còn có chăn để đắp mùa đông, Tư An trả trước hai trăm văn, thẩm Trần từ chối không lấy bởi vì xiêm y của bọn họ chỉ có hai trăm năm mươi văn, đưa như vậy chẳng phải gần như trả hết rồi hay sao?
Nhưng Tư An kiên quyết muốn đưa trước bạc, nếu không sẽ không may xiêm y, thẩm Trần bất đắc dĩ nhận lấy.
Tư An không cần xiêm y gấp, chỉ cần có trước mùa đông là được.
Buổi chiều thu mua sơn tra, làm việc xong Tư An kết toán cho bọn họ, mọi người nhận bạc xong mới lật đật ra về.
Buổi chiều Tư An làm một nồi thịt thỏ hầm, Liêu Thần ở lại ăn xong ngồi bên cạnh lu nước rửa bát cùng với Cố Ngôn.
Liêu Thần nhìn bộ dáng của Cố Ngôn liền thở dài trong lòng.
Tướng quân thì sao chứ? Có thê tử rồi cũng là thê nô mà thôi, bộ dạng bây giờ của Cố Ngôn chỉ hận bát ăn quá ít, rửa cũng quá nhanh không thể lấy được lòng của thê tử.