Tay Tư An so với tay Cố Ngôn nhỏ hơn nhiều lắm, cô đặt tay lên tay hắn, hai người như cảm nhận được một nguồn điện chạy từ đại não rồi lại xuống đầu ngón chân.
Tư An hơi rùng mình nhưng không rút tay lại:" Muốn ôm ta? Tại sao lại muốn ôm ta?"
Cố Ngôn lắc đầu, không trả lời.
Tư An không hỏi tiếp, Cố Ngôn có chút chột dạ mà lên tiếng.
- Là Tiểu Bảo nói với ta, cha nhỏ Tiểu Bảo không được Lưu Tốn ôm liền tức giận mà trở về nhà nương, ta, ta sợ thê tử bỏ ta.
Tư An hơi chường lên phía trước, cả người như lọt hõm vào lòng Cố Ngôn.
Cả người Cố Ngôn nhất thời cứng nhắc nhưng rất nhanh liền thả lòng, đưa tay luồng qua eo Tư An mà ôm lấy.
Ánh mắt Cố Ngôn lúc này đều là yêu thích không giống với một nam nhân ngốc, nhưng lúc Tư An buông ra, hắn lại khôi phục bộ dáng như cũ.
Tư An buồn ngủ mà đánh một cái ngáp dài:" Như vậy ngươi đã an tâm hay chưa? Ta phải ngủ sớm ngày mai phải lên huyện."
Tư An bận rộn cả một ngày, cơ thể đã sớm mỏi nhừ, nằm xuống chưa tới ba giây đã chìm vào giấc ngủ.
Cố Ngôn ngồi thêm một lát mới chỉnh nhỏ ánh sáng sáng phát ra từ đèn dầu xuống, hắn đem cây đèn dầu còn lại ra bên ngoài.
Cửa hiện tại đã đóng chặt nhưng tiếng gió không biết từ đâu tới đánh vào cánh cửa vang lên tiếng lạch cạch khe khẽ, mấy hôm nay buổi tối trời đứng gió rất oi bức, nhưng hôm nay hiếm khi lại có gió thổi qua.
Cố Ngôn thổi tắt đèn dầu liền đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Gió làm cây bên ngoài đung đưa qua lại, Cố Ngôn nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn qua không giống một người ngốc, chỉ thấy trên cây xuất hiện một cái bóng đen nhảy xuống mà quỳ trước mặt Cố Ngôn.
- Tướng quân, cuối cùng tôi cũng tìm gặp được ngài rồi.
Cố Ngôn lại xem như không có việc gì mà đuổi người:" Ngươi chẳng phải đang ở doanh trại? Đột nhiên xuất hiện ở đây để làm gì?"
Người trước mặt là Liêu Thần, cái tên Liêu Thần này chính là do Cố Ngôn đặt cho y, Liêu Thần chính là được Cố Ngôn cứu từ chợ người ra, sau đó liền được đưa vào quân doanh để huấn luyện từ năm mười hai tuổi hiện tại đã là mười bảy, Liêu Thần chính là cánh tay đắc lực của Cố Ngôn, lúc Liêu Thần lúc đi làm nhiệm vụ trở về, không thấy Cố Ngôn ở quân doanh liền hỏi người khác, bọn họ chỉ nói Cố Ngôn đã tử trận ở bên ngoài biên cương, đến thi thể cũng không tìm thấy.
Liêu Thần nghe qua còn tưởng bọn họ nói đùa nhưng hỏi rồi lại hỏi, người trong doanh trại đều trả lời giống nhau, Liêu Thần muốn ra biên cương tìm xác Cố Ngôn nhưng bị mọi người ngăn lại.
Hiện tại tình thế vẫn chưa ổn định, xác bên ngoài biên cương chồng chất như núi, sao có thể nói tìm là tìm? Tướng quân võ nghệ cao cường là bậc kỳ tài cuối cùng vẫn phải bỏ mạng bên ngoài biên cương, Liêu Thần tuy đứng đầu các cuộc thi thể lực ở quân doanh chỉ thua Cố Ngôn một bậc, nhưng như vậy thì thế nào? Người đứng đầu còn không giữ được mạng, hiện tại bọn họ như rắn mất đầu, loạn càng thêm loạn, Liêu Thần muốn ra bên ngoài đó, chẳng phải cổ rắn cũng sắp mất luôn rồi sao? Muốn ngọ nguậy cũng không thể ngọ nguậy.
Liêu Thần mặc kệ bọn họ khuyên can thế nào, y không tin Cố Ngôn bị chết bên ngoài biên cương, người chết phải thấy xác người sống phải thấy mặt.
Liêu Thần kiếm gần bốn ngày liền, đều không thấy tung tích của Cố Ngôn, lúc trở về còn thầm nghĩ có điều không đúng nên mới rời khỏi quân doanh chạy đến thôn của Cố Ngôn.
Lúc y đến mấy ngày nghe không ít chuyện, lúc gặp được Cố Ngôn ngốc ngốc đi theo sau Tư An, y liền vui mừng nhưng nhìn ra có điều không đúng liền ẩn núp chờ thời cơ.
Liêu Thần:" Tướng quân, ngài trở về người trong quân doanh không biết, còn nghĩ ngài đã mất mạng."
Cố Ngôn thấy bên trong nhà không động tĩnh gì mới đóng cửa lại, tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống.
- Ta đã mất mạng, tướng quân của các ngươi không còn sống, ta là Cố Ngôn là một người ngốc.
Liêu Thần đứng dậy, tiến tới trước mặt hắn.
- Tướng quân, hiện tại biên cương loạn lạc, ngài rời đi bọn ta như rắn mất đầu chỉ có thể chờ chết, xin ngài hãy trở về.
Cố Ngôn mất kiên nhẫn mà lặp lại lần nữa:" Tướng quân của các ngươi đã chết trận, hiện tại, ta là một tên ngốc Cố Ngôn."
Liêu Thần muốn lên tiếng nói tiếp phía sau liền truyền một tiếng động lạch cạch, Tư An đẩy cửa ra bên ngoài, nhìn thấy Cố Ngôn ngồi trên ghế đẩu bên cạnh có người xổm nhìn hắn xếp máy bay.
Tư An xoa xoa mí mắt, thấy không phải ảo giác liền bước nhanh tới kéo Cố Ngôn đứng dậy, lui ra sau cách Liêu Thần hai bước.
- Ngươi là ai? Đêm khuya ngươi vào nhà chúng ta làm gì?
Liêu Thần có chút chột dạ lại cúi đầu làm ra bộ dáng đáng thương:" Ta chính là huynh đệ trên tuyền tuyến của Cố đại ca, lúc ta đi làm nhiệm vụ trở về nghe tin huynh ấy ngã đến ngốc đã trở về nhà nên mới đến đây, lúc nãy ta có gọi cửa là Cố đại ca mở cửa cho ta."
Tư An không tin, nghi ngờ mà nhìn hắn.
Trăng hôm nay rất sáng, từng cử chỉ của người đối diện Tư An đều thu vào mắt, cô nheo mắt, Liêu Thần liền đưa mắt cầu cứu mà nhìn Cố Ngôn.
Cố Ngôn như vô tội mà lên tiếng:" Ta nghe người gọi nên mới mở cửa."
Tư An:" Người này là huynh đệ của ngươi?"
Cố Ngôn nghĩ nghĩ một lúc, liền gật đầu:" Ta chỉ nhớ lúc trước ta có một người huynh đệ bộ dáng rất giống hắn."
Tư An:" Lúc trước?"
Cố Ngôn gật đầu.
Tư An nhìn Liêu Thần bộ dáng cũng không lớn là bao, chỉ đứng ngang vai Cố Ngôn, khuôn mặt cũng có phần non nớt tóc được búi cao phái sau trên người là bộ y phục vải thôn màu nâu, nhìn qua đúng thật là có phần giống người học võ, Tư An đời trước sống đến hai mươi lăm năm, người nào cũng từng gặp qua rồi, giác quan của Tư An rất nhạy bén, người phía trước Tư An không cho cô cảm giác nguy hiểm, nếu không cô nhất định sẽ không đứng đây nói chuyện cùng y.