Liêu Thần vừa dứt lời liền kéo tay áo lên, trên cánh tay có không ít vết sẹo, nhưng thứ làm người khác chú ý chính là vết sẹo lớn kéo dài từ cánh tay xuống dưới mu bàn tay, vết sẹo rất lớn, nhìn qua liền khiến người khác rùng mình.
Tư An nhìn Cố Ngôn lại nhìn Liêu Thần, nói:" Ta tạm thời tin ngươi, nhưng nhà ta chỉ có một mình ta là nữ nhân, Tiểu Cố là một người ngốc, ngươi lại là một nam nhân, ngươi cũng nên trở về đi thôi."
Liêu Thần muốn lên tiếng, Cố Ngôn liền đưa mắt nhìn hắn.
Cả người y liền cứng đơ, Liêu Thần nuốt lời lúc nãy vào trong, lên tiếng:" Ngày mai ta nhất định sẽ đến thăm Cố đại ca."
Liêu Thần vừa nói dứt lời, Tư An chỉ thấy y chạy tới bên cạnh tường mà nhảy lên biến mất trong bóng tối.
Tư An nhìn theo mí mắt liền co giật.
Nhà ở trong rừng sao? Bốn bể đều là nhà?
Dù sao ngủ trên cây hay bên cạnh suối cũng rất thoải mái, nghe tiếng suối rất thư giãn, rất thích hợp để ngủ.
Tư An nhìn Cố Ngôn liền đi vào bên trong:" Ngươi mau vào ngủ, buổi tối đừng đi lung tung, ta nghe người trong thôn nói gần đây có chồn hay leo vào nhà, buổi tối cẩn thận nếu không nó sẽ cắn ngươi."
Tư An không nói để hù mà sự thật chính là như vậy, nhà người dân trong thôn gần đây đều mất gà, vịt, có khi chồn vào nhà cắn chết gà rồi tha trứng đi mất xác gà vịt đều bỏ lại, người dân trong thôn thấy gà từ từ mất đi gần hết liền tìm mọi cách ngăn chặn nhưng nó như có linh tính, lúc có người canh chừng nó liền đổi sang nhà khác, cứ như vậy mà người trong thôn đến bóng dáng của con nó thế nào cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Buổi sáng Tư An dậy tương đối sớm, làm hai bát mì thịt để ăn sáng, xong cô liền dẫn Cố Ngôn sang nhà lí chính.
Lúc Tư An trở về Tuyên thị cũng vừa đánh xe bò tới, Tư An mở cổng đem mứt sơn tra đặt lên xe bò, Tuyên thị cũng phụ một tay.
Đem lên xong Tư An mới kiểm tra lại một lần nữa, hai người mới xuất phát lên huyện.
Hôm nay Tuyên thị không lên huyện để bán đồ mà là mua đồ, mua một chút giấy tuyên để về cho Tiểu Đầu học viết, còn có vài tấm vải thô may quần áo, nên hiện tại y không gấp mà ở bên ngoài canh giữ xe bò, Tư An nhảy xuống hướng Thượng Hiên mà đi tới.
Tiểu nhị vừa nhìn thấy Tư An liền chạy tới:" Tư Tiểu Thư, chưởng quầy đã đợi cô từ sáng sớm đến giờ rồi."
Lời này vừa dứt bên trong căn phòng gần đó cửa mở toang, Lưu chưởng quầy gấp gáp đi ra:" Mứt sơn tra kia chỉ mới cho nếm thử qua có không ít người hỏi mua, cầu không đủ cấp còn có người ra giá mười lượng để mua."
Ông không thấy Tư An đem theo mứt sơn tra liền nói tiếp:" Mứt sơn tra ngươi không mang theo?"
Tư An:" Mứt ta để bên ngoài, ngài mau cho người đi theo ta để đem vào."
Tư An xoay người đi ra bên ngoài được hai bước, trước mặt liền xuất hiện một người đàn ông trung niên, không béo ngược lại bộ dáng có chút gầy nhưng khuôn mặt liền làm Tư An không có hảo cảm.
- Ta họ Diệp là Diệp chưởng quầy của tửu lầu Vân Sương bên cạnh, ngươi chính là người cung cấp mứt sơn tra cho Thượng Hiên?
Lưu chưởng quầy nhìn người phía trước chân mày liền cau lại:" Ngươi đến đây làm gì?"
Diệp chưởng quầy như không nghe thấy lời của Lưu chưởng quầy, nói:" Nếu đã gặp ta cũng sẽ nói thẳng, ta đánh chủ ý lên mứt sơn tra của ngươi, ngươi bán cho Thượng Hiên bao nhiêu ta mua với giá gấp năm."
Tư An đúng là muốn kiếm bạc nhưng lại không muốn kiếm bạc theo cách này, huống chi trong làm ăn chữ tín rất quan trọng.
Thấy Tư An không trả lời Lưu chưởng quầy liền có chút tiếc nuối nhưng mối làm ăn này ông không thể mất, quý nhân của Thượng Hiên sao có thể bị người khác kéo đi.
- Ngươi trả giá gấp năm? Tiểu An, ta tính thế này đi, mứt trái cây bán ra, phần trăm hai tay chia đôi.
Tư An chưa kịp lên tiếng đã bị Diệp chưởng quầy cắt ngang:" Phần trăm chia đôi? Được nếu như vậy ta chỉ lấy bốn phần sáu phần còn lại đều cho ngươi."
Thấy Lưu chưởng quầy chuẩn bị động khẩu cô liền chen ngang:" Cho ta nói đã."
Cô vừa lên tiếng không khí đột nhiên yên lặng, Tư An hắng giọng một cái mới nói:" Chuyện bán mứt sơn tra ta đã ký kết khế ước với Lưu chưởng quầy sẽ không thay đổi, huống hồ người làm ăn chữ tín luôn đặt lên đầu tiên, nếu không làm ăn với người khác ai sao có thể xem trọng ta?"
Diệp chưởng quầy muốn lên tiếng thuyết phục liền bị Tư An cắt đứt:" Lưu chưởng quầy chúng ta mau đi thôi."
Tư An cùng Lưu chưởng quầy phía sau còn có hai ba người đi theo để di chuyển mứt trái cây.
Lưu chưởng quầy:" Tiểu An, ngươi thật sự không suy nghĩ lại?"
Tư An:" Ngài muốn ta suy nghĩ lại? Ta đã chọn làm ăn với ngài chính là tin vào nhân phẩm của ngài, Diệp chưởng quầy của Vân Sương ta cảm thấy người đó không phải là người tốt gì cho cam, nhưng ngài thì ta tuyệt đối tin tưởng."
Tư An rất biết cách dỗ mông ngựa, lời này vừa nói ra làm Lưu chưởng quầy sảng khoái không ít.
Lưu chưởng quầy:" Tên đó trong đầu đều là mưu mô, hiện tại ngươi đã từ chối hắn, sau này nhớ cẩn thận một chút."
Tư An đáp lại đã hiểu, mứt sơn tra di chuyển đến Thượng Hiên, Tuyên thị mới đi gửi xe bò đi theo bọn họ.
Ba người đi vào một căn phòng, trên bàn đã bày sẵn bánh với trà, Tuyên thị đợi hai người ngồi xuống ở một bên cũng ngồi xuống theo.
Lưu chưởng quầy ra hiệu cho tiểu nhị đem một tờ giấy lên, ông đọc cũng không đọc mà điểm chỉ vào rồi đẩy tới trước mặt Tư An.
- Lúc nãy ta đã nói cùng với ngươi chia phần trăm, hiện tại lời đã nói sao có thể không làm? Ngươi điểm chỉ đi, ta bán mứt một trăm lượng cũng sẽ chia cho ngươi năm mươi lượng.
Tư An ấn tay vào một hộp sáp ấn mà đặt ngón tay vào tờ giấy.
- Ngày cứ việc yên tâm, làm ăn chính là tin tưởng, ta chỉ cung cấp mứt sơn tra cho một mình Thượng Hiên, Tư An ta sẽ không nói hai lời.
Nếu đem so thì ông thích làm ăn với Tư An hơn với những thương nhân khác, tuy là nữ nhân nhưng tính cách lại giống nam nhân, cách nói chuyện rất sảng khoái không e dè, vuốt mông ngựa cũng để ông nhìn ra, Lưu chưởng quầy nhìn ra được Tư An muốn ôm đùi mình, ông tất nhiên không từ chối.
Tư An đúng thật là muốn ôm lấy cái đùi lớn này, Tư An còn muốn làm một phú hào, trước tiên chính là tìm đùi lớn để ôm.
Lời tác giả:
Chương này đáng ra phải up trước chương một bò một ngựa, nhưng tôi để trong bản nháp xong quên nên mới up chương một bò một ngựa trước, tôi xoá chương kia để up lại nên không phải tui cố tình để trùng chương đâu nha