• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Cố chỉ nhận biết được vài mặt chữ, lúc trước cũng từng học vỡ lòng, bản thân ông chậm hiểu nên học không bao lâu liền nghỉ, Lão Cố tất nhiên biết bản thân nhu nhược, nếu không sao có thể lấy Tiền thị? Lúc Tiền thị gả qua, bụng đã hơi to chính là đang mang thai Cố Ngôn, lúc đó nhà Tiền thị rất có tiếng, còn giàu nhất thôn, phụ thân Lão Cố, mượn bạc để chữa bệnh cho thê tử, tổng cộng một trăm lượng.

Đến hạn trả bạc, gia đình Lão Cố tất nhiên không có, chạy đi mượn cũng không có người nào cho, cuối cùng phải chạy đến van xin người nhà Tiền thị, bên nhà Tiền thị còn đưa ra điều kiện, nếu không có bạc trả thì phải lấy Tiền thị, còn bịa ra một lý do chính là bà phải lòng ông, cho dù gia đình mai mối hôn sự thế nào cũng không đồng ý, nếu lấy Tiền thị, số bạc kia xem như cho, sẽ không lấy lại. Chẳng qua phải đối xử với Tiền thị thật tốt, sau này cho dù có chuyện gì, cũng không thể nạp thêm thiếp, Lão Cố tuy nghi vấn trong lòng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dù sao ngoài cách này ra, làm gì còn cách nào khác.

Nhưng lúc hai người động phòng, ông nhìn thấy bụng Tiền thị không bình thường mới lên tiếng hỏi, Tiền thị cũng không che giấu mà nói bản thân đã thất thân, còn đang mang trọng bụng hài tử của người kia, chuyện mất mặt này, Lão Cố muốn giấu phụ thân với nương nhưng sao có thể giấu? Bụng bà càng ngày càng to, lúc nương ông biết, bệnh tình liền tái phát, cuối cùng không qua khỏi.

Bởi vì sức khoẻ nương Lão Cố yếu nên chỉ sinh ba hài tử, hai vị đại ca của Lão Cố bởi vì là sinh đôi, còn vào mùa rét lạnh, còn rơi vào mùa nạn đói nên không thể qua khỏi, mùa đông tuyết rơi dày qua khỏi mắt cá chân, người lớn chết cóng không ít đừng nói đến trẻ nhỏ, lúc sinh Lão Cố xong, nương ông cũng không còn khả năng sinh dục.

Lúc phụ thân biết được cũng rất ân hận, cứ như vậy mà thành tâm bệnh, đi theo nương của ông.

Lão Cố trước giờ bên cạnh Tiền thị chính là muốn làm tròn vai một người phu quân mà thôi, tình cảm nếu nói có thì cũng không phải, nếu nói không có thì cũng không đúng.



Lời hứa năm xưa với phụ thân của Tiền thị đã mấy chục năm, người đã mất lời hứa xem như đã xong, cho dù ông có nạp thêm thê thiếp, Tiền thị cũng không thể ngăn cản.

Một tuần trăng rất nhanh liền trôi qua, Lão Cố hôm đó mặc một bộ trường bào mà xanh lam đậm, bên trên vải có thiêu hình đồng xu, so với Lão Cố thường ngày đúng là có chút khác.

Lão Cố không tự đánh xe bò mà thuê một chiếc chở bản thân lên huyện, ông đi một vòng quanh huyện mới tìm được nơi ghi ở bên trong giấy.

Lão Cố nhìn sạp trâm cài, lại nhìn đối diện sang một quán trà, Lão Thái ngồi xoay mặt ra bên ngoài, thấy ông liền nói vài câu với nữ nhân ngồi đối diện bà.

Người kia họ Thuỵ là Thuỵ An, họ Thuỵ trước giờ tương đối hiếm, Thuỵ An ngồi xoay lưng lại, bóng lưng không quá gầy, trên người mặc bộ xiêm y màu lam, vạt áo bị gió làm lay động, tóc xoã ra phía sau.

Thuỵ An quay người lại, hai người bốn mắt dối diện nhau, y ngại ngùng mà quay đầu đi nơi khác, tai vẫn còn ửng đỏ.

Lão Cố nhìn đến thẫn thờ, Thuỵ An thật sự rất xinh đẹp, đường nét trên khuôn mặt tuy không sắc nét nhưng lại làm người khác nhung nhớ, thân hình lại uyển chuyển.

Lão Cố lúc trở về nhà, cả buổi tối đều không ngủ được trong đầu đều là hình ảnh của Thuỵ An, cái quay đầu cũng là người khác xao xuyến.

Thuỵ An hiện tại đã hai mươi chín, nữ nhân càng lớn tuổi khả năng sinh dục rất khó có nhi tử, nên hiện tại y đối với phu quân sau này yêu cầu không quá cao, chỉ cần đủ khoẻ mạnh là được, dễ nhìn thêm một chút thì càng tốt, Lão Cố ngoại trừ có chút gầy da lại đen nhẻm, ngũ quan trên khuôn mặt cũng xem như tạm ổn, Lão Thái đã sơ cập qua gia cảnh Lão Cố cho Thuỵ An.

Y không biết nghĩ đến thứ gì môi hơi kéo lên, nói:" Ta hiện tại cũng đã qua một đời phu quân, cho dù làm thiếp hay chính đều giống nhau cả, chỉ có khác là khác phu quân yêu thích thiếp hay chính hơn thôi."



Ngày hôm sau Lão Cố từ bên ngoài ruộng trở về, múc một ráo nước của tay chân cho sạch sẽ mới đi vào nhà.

Lão Thái lúc này cũng vừa đến bên ngoài cổng, Lão Cố thấy vậy liền mời người vào bên trong không để bà ngồi bên ngoài sân, Tiền thị nghe có giọng nữ nhân liền lên tiếng.

- Lão Cố, là ai đến nhà chúng ta?

Ông không che giấu mà lên tiếng:" Là lão Thái băng nhân của thôn Hạ."

Tiền thị nghe lời này liền lặp tức lên tông giọng muốn đuổi người.

- Băng nhân? Lại đến đây làm gì, chẳng phải ta nói với ngươi băng nhân nào có đến cứ đuổi người hay sao? Tiểu Khiêm hiện tại sắp thi đồng sinh làm gì có thời gian để xem mắt nữ nhân.

Lời này nói ra, lão Thái nghe chói tai vô cùng, cuộc đời bà trước giờ chưa từng chịu thiệt, người không biết điều, lão Thái bà tất nhiên không nhẫn nhịn.

- Ngươi cũng tự đề cao nhi tử nhà mình quá rồi, hiện tại đứa nhỏ đó đắc tội với người không nên, những nông hộ khác chỉ sợ né còn quá chậm nên ngươi yên tâm đi, ta không đến mai mốt cho nhi tử nhà ngươi mà là phu quân của ngươi.

Cố Khiêm trong phòng đọc sách, tuy qua nghe lời lão Thái y có chút khó chịu, nhưng lại không muốn đôi co với nữ nhân, nên lời đều bỏ ngoài tai.

Tiền thị bị đau đến hít thở cũng khó, nghe lời này bà liền kêu người đỡ bản thân dậy, nương theo vách gỗ trong phòng đi ra ngoài.

- Ngươi nói mai mối cho phu quân ta?

Lão Thái nghe giọng điệu này liền biết, ông vẫn chưa nói với thê tử, Lão Thái đứng dậy, đi tới trước mặt Tiền thị.

- Đúng vậy a, chuyện này lão Cố chưa nói thì để ta thay y nói, ngày hôm qua bọn họ cũng đã gặp nhau rồi còn rất vừa ý lẫn nhau, ngày hôm nay ta đến đây chính là tính ngày tổ chức tiệc hỷ.

Tiền thị:" Tiệc hỷ? Ta không cho phép, trong nhà ta chính là đương gia, Lão Cố ngươi dám nạp thêm thê thiếp? Chẳng phải lúc phụ thân ta còn sống ngươi đã nói ngươi không lấy thêm nữ nhân nào vào cửa?"

Lão Cố nghe nhắc đến chuyện này ánh mắt liền lạnh tanh, giọng điệu hiếm khi mất kiên nhẫn vang lên:" Ngươi còn dám nhắc đến chuyện này? Là ta hứa với phụ thân ngươi không nạp thê thiếp, nhưng người đã không còn lời hứa xem như đã hoàn thành."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK