Cố Ngôn không đợi Tư An nói hết liền cắt ngang:" Ta gia nhập quân doanh, xông pha không ít trận chiến, giết được địch đột nhập vào doanh trại, quân lương, bạc, trang sức bên trong có không ít, số bạc này đều là ta tích góp được."
Cố Ngôn lấy trong ngực ra một cây trâm ngọc:" trâm ngọc này là ta tự tay khắc lúc còn ở quân doanh, chính là muốn sau này tặng cho thê tử của ta."
Tư An không lên tiếng mà đi lại ghế đặt trước bàn trang điểm ngồi xuống, Cố Ngôn như hiểu ý đi tới, vấn tóc cho cô, còn dùng trâm ngọc cố định.
Nhược quân vi nhĩ tặng ngọc trâm.
Ngã nguyện vi quân quán trường phát.
Thiếu nữ với nữ nhân muốn phân biệt chính là nhìn qua trâm ngọc, thiếu nữ đều dùng trâm sáng màu chỉ có nữ nhân đã gả đi mới dùng trâm tối màu như trâm gỗ hay trâm ngọc mà thôi, thiếu nữ dùng trâm trắng hay trầm màu sáng.
Nhưng người dùng trâm ngọc trừ phi là chính thất hay gả cho nông hộ khá giả mới dùng đến, một cây trâm ngọc đã gần năm lượng, năm lượng chính là bằng sinh hoạt ba năm của những nông hộ khác, nữ nhân rất ít khi thay trâm cài trừ khi được phu quân tặng, yêu thích không rời mà thôi.
Ánh đèn dầu chiếu hất vào gương, ánh sáng lặp loè nhưng có thể thấy người trong gương, Tư An đưa tay sờ vào trâm ngọc phía sau đầu, Cố Ngôn vụng về, vấn tóc hai bên không đều lại vấn quá lỏng nên có vài sợi rũ xuống, rơi xuống cổ Tư An.
Cố Ngôn nhìn đến xuất thần, da Tư An trắng cổ lại thon dài, sợi tóc kia nhìn thế nào cũng giống một vết mực lem ở trên một bức tranh hoàn mỹ.
Cố Ngôn đưa tay vén tóc cô ra sau tai.
Tư An có chút nhột mà co rụt cổ lại.
- Chàng đúng thật là không khéo tay, những chuyện này nên để ta làm thì hơn.
Cố Ngôn nghĩ tới thứ vừa nhặt trên thùng xe liền lên tiếng:" Tiểu An, sau này cho dù có chuyện gì nàng đừng hoà ly ta, có được hay không?"
[ Đổi cách xưng hô, Ta - Nàng, Ta - Chàng, tôi thấy Ta - Nàng nghe nó còn mùi mẫn hơn Ta với Em nên tôi đổi cách xưng hô nha =)))) ]
Tuy bọn họ ở cùng nhau chưa đến ba tháng nhưng có không ít lần hắn dùng thân phận đại ngốc kia thăm dò Tư An, cô chỉ trả lời qua loa, nếu Tư An đề phòng người lạ thì cũng quá cẩn thận rồi, cũng có thể cô thấy Cố Ngôn ngốc nên có vài chuyện vẫn không nói, nhưng bộ dáng này của Tư An, cũng không có dấu hiệu sẽ nói ra sự thật.
Không sao.
Hắn có thể đợi.
Đợi một ngày Tư An đến trước mặt mà nói sự thật với hắn.
Tư An:" Ta sẽ không hoà ly, mau đi ngủ thôi."
Rương gỗ kia hai người di chuyển vào phía dưới giường, ở đây hiện tại chính là nơi an toàn nhất rồi, chuyện không gian Tư An hiện tại vẫn chưa thể nói, nên cô tất nhiên không thể cất vào không gian, túi bạc có thể lấy ra lấy vào nhưng một gương lớn như vậy, cho dù Tư An có lén lút cất vào lúc cần lại lén lấy ra cũng không thể.
Một cái gương đột nhiên biến mất, Cố Ngôn sẽ không nghi ngờ sao?
Buổi tối trời vẫn oi bức, hơi nóng ban ngày như chờ thời cơ mà từ dưới đất bay lên, gió cũng là gió nóng căn bản không mát xíu nào.
Tư An buổi sáng dậy tương đối sớm, hiện tại trong sân không có ai, hắn cũng không cần giả vờ.
Cố Ngôn đứng ở trong sân luyện quyền, bò với ngựa đều được hắn cho ăn từ sớm, gà cũng được thả ra bên ngoài.
Tư An dũi eo mới đi rửa mặt.
Cô làm xong bữa sáng Liêu Thần cũng vừa đến, lúc đi đến chính là bằng cổng chính nhưng buổi tối ra về lại là nhảy tường.
Liêu Thần vừa vào cổng, nhìn thấy Cố Ngôn ở trong sân luyện quyền, Tư An lại đang nấu bữa sáng trong bếp, y thấy vậy liền gấp gáp đi lại bên cạnh Cố Ngôn.
- Tướng quân, ngài không sợ phu nhân thấy sao?
- Nàng ấy đã biết rồi, ngày mai ta và Tiểu An lên kinh thành một chuyến, ngoài mặt là tìm được thần y chữa bệnh cho ta, nhiệm vụ vay bắt sơn tặc tạm thời ngươi không cần điều tra.
Liêu Thần nhìn bộ dáng mùa xuân trên mặt Cố Ngôn, liền rùng mình một cái.
Lúc trước cho dù vay bắt được quân địch hay bị lạc ở trong rừng gần ba ngày, dù có đói meo dùng nước để uống lót dạ, lúc tìm được đường ra bộ dáng Cố Ngôn cũng rất hờ hững, như chuyện sống chết này không liên quan đến hắn mà liên quan đến người khác.
Liêu Thần dầu sinh ra tử cùng Cố Ngôn không ít lần, bọn họ còn tưởng sẽ đi gặp Diêm Vương cùng nhau cũng không ít, nhưng bộ dáng chỉ hận không thể bay trên mặt đất này vẫn là lần đầu Liêu Thần thấy qua.
Hiện tại y mới nhớ đến lời của lão tam, con người càng hờ hững, nghiêm nghị, lúc có tình yêu liền trở thành một người hoàn toàn khác.
Lão tam chính là Tướng Quân, chỉ đứng sau Cố Ngôn một bậc, Lão tam xem Cố Ngôn như huynh đệ cũng xem Liêu Thần và hắn như người một nhà, lúc ở biên cương, Lão tam cứu hai người một mạng, vết sẹo trên cánh tay của Liêu Thần với Lão tam rất giống nhau, nhưng khác vị trí tay mà thôi, Cố Ngôn là Đại Tướng Quân nhưng chỉ có Liêu Thần gọi là Tướng Quân, bởi vì Cố Ngôn cũng từng từ vị trí Tướng Quân mà lên Đại Tướng Quân, Liêu Thần sửa rồi sửa nhưng vẫn không được, Lão tam với Cố Ngôn liền mặc kệ không quản nữa.
Tư An nấu một nồi cháo hoa để ăn sáng, còn có rau ăn cùng ba quả trứng.
Xử lí xong bữa sáng Tư An cùng Cố Ngôn đeo sọt phía sau lưng mà lên núi.
Ngày hôm qua Tư An có nói sẽ đi cùng Liêu Thần, nhưng hiện tại đã biết Cố Ngôn không ngốc, sức lực so với Liêu Thần lại lớn hơn, Tư An nhất định phải đi cùng với Cố Ngôn, để hắn cõng được nhiều thứ hơn chẳng phải sao?