Tư An tất nhiên không có ý kiến, chẳng qua nhân công không đủ, nên mứt trái cây không thể làm nhiều thêm, đây cũng là nổi lo của Lưu chưởng quầy, mứt sơn tra, một ngày đã bán hết, cũng may Tư An một ngày đã cung cấp mứt mới đến, nếu không chỉ sợ không có để bán, nhưng cho dù là như vậy vẫn có người xếp hàng không mua được, đến hai ngày liên tiếp cũng đều không mua được.
Ông nói với Tư An, cô liền trầm ngâm.
- Hiện tại nhà ta đang xây lại, khi nào xây xong sẽ mở một xưởng mứt sơn tra, chẳng qua cần đợi thêm một khoảng thời gian.
Lưu chưởng quầy nghe đáp án này liền hài lòng mà vỗ đùi cười ha hả, nổi lo mấy ngày qua của ông, không nghĩ tới Tư An lại xử lí nhanh như vậy.
Hai người rời khỏi Thượng Hiên, mua một ít giấy tuyên, thêm một chút thức ăn liền trở về, hai người chỉ đi một buổi sáng đã trở về.
Liêu Thần ở bên chỗ đang xây nhà, nên việc cho bò với ngựa ăn liền giao lại cho Tiểu Ngọc, gà buổi sáng Tư An đã uy ra khỏi chuồng, Cố Ngôn trở về đã vội vã qua bên chỗ Liêu Thần.
Tư An thấy Tuyên thị vừa qua liền kéo tay y, như có chuyện rất quan trọng.
Cô chính là muốn hỏi ở huyện có băng nhân* hay không.
[ Băng nhân* bà mối. ]
Tuyên thị nghe hỏi vậy liền nhìn Tiểu Ngọc đang cho bò ăn, còn nhiệt tình cẩn thận mà chỉ.
Tuyên thị nói xong, liền dừng một lúc mới nói tiếp:" Ta nghe nói băng nhân này rất có tiếng, còn rất mát tay."
Tư An tất nhiên biết Tuyên thị muốn ám chỉ điều gì, cô còn bâng quơ nói không sao, chỉ cần thành việc bao nhiêu bạc Tư An cũng chấp nhận.
Sao có thể không chấp nhận, cục tức kia của Tiền thị, Tư An còn chưa nuốt trôi đâu.
Tiền thị bên kia cả ngày ầm ỉ, hết ầm ỉ lại khóc lóc nói Cố Khiêm được viện trưởng để mắt đến, chẳng phải có thể chạy đi cầu xin để quan huyện thả nhị ca của y hay sao? Quan huyện đánh chó cũng phải nể mặt chủ chẳng phải sao? Nhưng Cố Khiêm có chết cũng không đi, chuyện mất mặt này y tất nhiên sẽ không để người bên ngoài biết, cho dù có biết chắc chắn cũng không phải y nói, nương đã làm y đủ mất mặt rồi, hiện tại còn muốn Cố Khiêm chạy đến van xin để cứu nhị ca? Y không làm.
Cố Bân bên kia ở trong ngục tối, chỉ mới hai ngày bộ dáng gầy đi không ít, râu dưới càm cũng mọc lỉa chỉa, bộ dáng rất bẩn như người một tuần chưa tắm, cả ngày ầm ỉ đòi ra ngoài, người cai ngục thấy vậy cũng không để ý đến Cố Bân, ầm ỉ mệt rồi thì ngủ, bọn họ lười quản, nếu có việc gì tức giận, cai ngục sẽ đem bọn họ ra đánh đập để trút giận.
Cố Bân cả ngày chỉ ăn được một bát cháo loãng, ở nhà Tiền thị không cho y ăn thịt thì là trứng chiên, căn bản không để y ăn cơm trắng, Cố Bân ngày đầu còn đòi thịt, cai ngục nói không có, y không ăn, bọn họ liền lấy đi phần cơm của Cố Bân, cả ngày hôm đó y vừa sợ lại vừa đói, nên hôm sau cho dù có đưa một bát cháo loãng cũng húp đến cạn bát.
Tiền thị kêu lão Cố lấy bạc đi thăm Cố Bân, đút lót cho cai ngục một chút bạc, còn mang theo thức ăn cho Cố Bân, nhưng ông lại không đi, hiện tại hạn hán nếu ông đi, ruộng nương ai lo? Tiền thị thấy vậy liền than trời trách đất, trách số bà sao lại khổ như vậy.
Tư An ngày hôm sau cùng với Tiểu Ngọc lên huyện, Tiểu Ngọc biết đánh xe bò còn rất thuần thục, hai người đi đến thôn Hạ, hỏi người dân trong thôn nhà của băng nhân kia, rồi mới đánh xe đến.
Băng nhân họ Thái là người khác gọi bà là Lão Thái, gia đình bà làm nghề băng nhân qua không ít đời, đều rất có tiếng tăm.
Lão Thái thấy Tư An liền nhiệt tình tiếp đãi còn mời vào bên trong, Tiểu Ngọc ngồi bên ngoài không theo vào.
Lão Thái:" Ngươi là muốn tìm nơi cho bản thân hay là đứa nhỏ bên ngoài?
Tư An:" Không phải cho ta, cũng không phải cho người bên ngoài, mà là một người thân trong nhà."
Lão Thái thấy vậy liền nhìn ra bên ngoài, Tư An tất nhiên biết bà muốn tìm thứ gì, nói:" Người kia có việc bận nên không thể đến."
Cô lấy trong túi áo trong ra một túi bạc đặt lên bàn, đẩy về phía Lão Thái.
Hai người hàn huyên đôi câu, Lão Thái lúc đầu muốn từ chối, Tư An nói thêm vài câu, còn nói số bạc này chỉ là đưa trước, sau khi kết thúc nếu thành sẽ đưa cho bà gấp đôi số bạc này.
Lão Thái thấy vậy liền có chút động lòng, còn hỏi có yêu cầu gì hay không.
Tư An chỉ nói đơn giản vài câu, Lão Thái trầm ngâm liền đáp.
- Được, vài hôm nữa ta sẽ đến, Lão Thái ta làm băng nhân đã mấy chục năm, chưa có người nào là không làm mối được.
Tư An nghe lời này mới yên tâm li khai.
Nhà Tiền thị hiện tại phỏng chừng đã loạn đến gà bay chó sủa, Cố Bân bị bắt vào ngục tối, Cố Khiêm phải nghỉ học ở nhà, hiện tại nếu Lão Cố nạp thêm thê thiếp, Tư An thật sự muốn thấy nhà bên đó loạn đến thế nào.
Lời tác giả:
Mấy chương gần đây hơi ngắn nên một tuần tui sẽ viết 7 chương nha, sẽ có một ngày trong tuần tui ra 2 chương