Tư An chỉ cảm thấy trước mắt quay cuồng, cả người đều bị hắn ôm vào lòng.
Cô muốn nhúc nhích nhưng Tư An nhớ tới cánh tay đang bị thương của Cố Ngôn liền ngoan ngoãn nằm yên.
Tư An:" Trời hôm nay nóng, chàng mau buông ta ra."
Cố Ngôn:" Ngày mai chúng ta xuất phát sớm, nàng ngủ sớm một chút."
Tư An:" Chàng làm loạn, ta không ngủ được."
Cố Ngôn nhướng mày:" Ta làm loạn? Như vậy đã gọi là làm loạn? Nàng là thê tử của ta, ta tất nhiên phải yêu thương nàng, như vậy không phải gọi là làm loạn, mà chính là hâm nóng tình cảm."
Đúng thật là hâm nóng tình cảm, thời tiết này ôm nhau như vậy dùng hai từ hâm nóng có chút không thích hợp, mà chính là nấu chín tình cảm.
Tư An gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
- Buổi tối nóng bức như vậy đúng là rất thích hợp để hâm nóng tình cảm, hâm đến mức tình cảm của chúng ta sắp chín rồi, có thể đem xuống ăn luôn rồi.
Cố Ngôn không biết nghĩ đến thứ gì, trầm ngâm mấy giây mới lên tiếng:" Có thể đem xuống ăn rồi sao?"
Tư An không nhận ra trong giọng nói của Cố Ngôn có phần thay đổi, tuy lời cô nói không mang ý khác nhưng vào tai Cố Ngôn lại thành ý nghĩ không đúnb đắn, hắn dù sao cũng là nam nhân đã hai mươi mấy, nam nhân cỡ hắn có người đã có hai ba hài tử, hài tử có khi đã lớn chạy đi qua nhà khác hóng chuyện được rồi.
Khả năng sinh dục hiện tại cũng rất cao.
Hiện tại người hắn yêu thích nằm trong lòng, Cố Ngôn đúng thật là có phần không kiềm chế được.
Tư An chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên bị đè xuống dưới giường, tình thế thay đổi, trong đầu cô vang lên một tiếng chuông đỏ báo động.
Tư An căng thẳng mà nuốt một ngụm nước bọt.
- Ngày mai chúng ta xuất phát sớm, ta, ta buồn ngủ rồi.
Cố Ngôn nhìn đôi môi mấp của Tư An, cổ họng có chút khô nóng.
Hắn dùng phần lí trí còn lại mà ngồi bật dậy, nói;" Nàng ngủ sớm một chút."
Cố Ngôn nói xong liền xỏ giày rơm vào mà đi ra bên ngoài.
Tư An vẫn duy trì tư thế lúc nãy, mùi bạc hà mát lạnh của hắn như vẫn còn thoang thoảng quanh đầu mũi của cô, tim Tư An như bị chìm vào mật ngọt, lại có chút ấm nóng.
Cô nằm một lát liền ngủ quên mất.
Buổi sáng Tư An dậy rất sớm, hôm qua ngủ tương đối muộn nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, còn Cố Ngôn thì ngược lại, dưới mắt còn có một quầng thâm vừa nhìn liền biết cả đêm không ngủ được.
Liêu Thần vừa đến, nhìn thấy bộ dáng của Cố Ngôn liền nhìn bộ dáng phơi phới của Tư An.
Đúng là chỉ có con trâu cày mệt chết làm gì có thửa ruộng nào bị cày hư.
Ba người ăn sáng xong, Liêu Thần mới đánh xe bò đưa bọn họ đến bến thuyền.
Ba người đến nơi trời mới tờ mờ sáng.
Tư An đưa túi vải cho Cố Ngôn, căn dặn Liêu Thần mấy câu mới cùng Cố Ngôn lên thuyền.
Thuyền trưởng ở trên cao, thấy hai người lên rồi mới ra hiệu cho người nhổ neo, rời bến.
Bên trong thuyền có một lối đi hẹp, hai bên là gian phòng, phòng bếp, phòng tắm còn có một phòng ngủ.
Cố Ngôn không để Tư An ở bên ngoài lâu, buổi sáng sương, gió lạnh không thể hứng gió lâu, như vậy dễ bị bệnh.
Tư An đi vào, Cố Ngôn đi theo sau, vừa vào hắn liền đóng cửa.
Cửa vừa đóng hai người liền xuất hiện ở không gian.
Tiểu Hắc nằm dưới cạnh gốc cây bên cạnh suối, nghe thấy động tĩnh liền ngóc đầu dậy, thấy Tư An nó liền chạy tới cạ đầu vào chân cô.
Tư An nhìn ngó một lúc không thấy Tiểu Hổ đâu liền không để ý đến nữa, Tiểu Hổ vốn dĩ tăng động phỏng chừng đã chạy đi đâu chơi rồi.
Tư An đem cánh tay bị thương của Cố Ngôn đi rửa còn dùng cồn y tế vệ sinh qua mới dùng băng gạt băng lại.
Thời gian trong không gian chậm gấp mấy lần bên ngoài, hai người ở bên trong không gian gần hai tiếng bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua ba mươi phút, Tư An nằm dưới bóng gâm, phía sau là Tiểu Hắc dùng cơ thể nó làm gối kê mà đọc sách.
Cố Ngôn ngồi ở một cái bàn gỗ bên cạnh để nghiên cứu khẩu súng trên tay, trên bàn để không ít sách về láp ráp, hắn chỉ xem ảnh, chữ căn bản Cố Ngôn đọc cũng không hiểu, nhưng hình ảnh trên sách rất chi tiết.
Hai người ở bên trong thêm một lúc mới đi ra bên ngoài, Cố Ngôn lúc đầu còn muốn kêu người lái tới một chiếc thuyền có lầu, nhưng ngẫm đi ngẫm lại không thể quá phô trương, bến thuyền ở đây cũng không lớn, nếu xuất hiện một chiếc thuyền như vậy, chỉ sợ có giấu cũng không thể giấu nổi lời đồn, huống chi Tư An ở trên trấn đa phần mọi người đều biết, ngoài tin đồn cô là người cung cấp mứt trái cây cho Thượng Hiên thì là qua lại rất thân thiết với Lưu chưởng quầy.
Huyện bọn họ so với huyện khác không lớn bằng, nên tin đồn sẽ đi rất nhanh.
Khách quen ở Thượng Hiên đều quen biết qua với cô, huống chi một chiếc thuyền bình thường giá đã ba mươi mấy lượng, một chiếc thuyền có buồm lái gần mấy trăm lượng, thuyền có lầu giá đến ngàn lượng.
Thuyền lầu không phải muốn mua là mua, những nông hộ khá giá cũng không quăng bạc ra mà mua một chiếc thuyền như vậy, với lại thuyền lầu chỉ có những hộ gia tộc quyền quý mới có thể sử dụng, bởi vì thuyền lớn chiếm vị trí, bạc trả để thuê chỗ đậu một tuần đã là mười mấy lượng.
Không phải nông hộ nào cũng có bến thuyền riêng.
Tư An say sóng cả ngày đều nằm trên giường, thức ăn cũng không ăn được bao nhiêu, đường đến kinh thành phải đi một ngày rưỡi, hiện tại mới là buổi chiều, trưa mai mới có thể đến nơi.
Nhưng đi thuyền nhanh hơn đi xe ngựa nhiều lắm, xe ngựa đi mất ba bốn ngày, đi thuyền chỉ mất một ngày hay một ngày rưỡi.
Tư An bị dằn vặt đến mặt xanh mặt trắng, cả ngày đều nằm ở trên giường.
Tư An ăn chiều xong liền đánh một giấc, đến khuya liền bị tiếng động bên ngoài làm cho tỉnh.
Cô loạt xoạt ngồi dậy, đem đèn dầu theo mà đi ra bên ngoài.
Tư An vừa mở cửa liền chạm mặt Cố Ngôn.
Cố Ngôn:" Làm nàng dậy rồi?"
thuyền lầu