Chú Uông và thím Uông đang sắp xếp bàn ghế trong sân, còn Uông Dịch Dương thì bận rộn trong bếp, mồ hôi nhễ nhại.
Thấy hai người bước vào, thím Uông cười nói: “Thím mới nói với chú tụi bây nè, hai đứa bây sao giờ này còn chưa tới.”
Uông Tễ đưa tay chùi nước quả đào còn dính trên tay, đi tới bên cái ao nhỏ để rửa: “Xới đất trồng rau nên chậm chút ạ.”
Phù Tô cũng bước tới, đưa tay dưới vòi nước. Uông Tễ xoa xà phòng trên tay mình tạo bọt rồi cố ý đưa qua lòng bàn tay hắn, chia một ít.
“Lười vừa thôi.” Uông Tễ nháy mắt trêu.
Chú Uông bê một món ăn từ trong bếp ra, thấy cảnh đó thì nói: “Xà phòng nhà này không thiếu, xài thoải mái, không cần tiết kiệm!”
Hai người chẳng nói gì, chỉ im lặng rửa sạch bọt xà phòng dưới vòi nước. Lúc cả hai cùng đưa tay để khóa vòi, ngón tay họ chạm nhẹ vào nhau. Uông Tễ nhanh chóng rụt tay lại: “Cho anh khóa.”
“Cơ hội quý giá vậy mà nhường tôi à, cảm động muốn chết luôn.” Phù Tô cười khẩy, giọng đầy ý trêu chọc.
Uông Tễ cúi đầu bật cười, vẩy tay cho khô nước rồi quay vào bếp. Phù Tô đóng vòi nước lại, vừa quay ra đã thấy thím Uông cười nói: “Nhóc Phù, hôm trước bây chụp mấy tấm hình cho nhà thím, coi đẹp dữ dằn luôn!”
Dù mới ăn cơm ở nhà thím Uông vài lần, nhưng giờ khi nghe thím nói bằng phương ngữ miền Nam, Phù Tô cũng đã hiểu được phần lớn ý nghĩa, chỉ thỉnh thoảng cần đoán thêm chút xíu.
Ảnh chụp được đóng khung cẩn thận, trịnh trọng treo trong phòng khách. Thím Uông dẫn Phù Tô vào ngắm, còn Uông Tễ thì bước nhanh vào bếp, hỏi Uông Dịch Dương: “Làm gì mà thơm dữ, đứng xa cả đoạn đường đã ngửi thấy rồi.”
Uông Dịch Dương vừa lau mồ hôi, vừa mở nắp nồi, để lộ một nồi tôm hùm đất đỏ au hấp dẫn.
“Tối nay định uống chút rượu, nên làm nhắm luôn. Tôm này em dậy sớm ra chợ mua loại tươi nhất, về rửa kỳ cọ cả tiếng đồng hồ, cho sạch bong đấy. Đi qua bếp bị mấy người trong nhà bếp mắng không còn mặt mũi nào, cứ như là em không có tự trọng vậy.”
Nồi tôm hùm đất cay đỏ rực, bên cạnh còn có đĩa rau muống xào xanh mướt, đĩa mướp thanh mát, thêm một món trộn từ trứng vịt bắc thảo và dưa leo, chưa kể con vịt muối được Uông Dịch Dương mang từ nhà hàng về. Cả một bàn ăn đầy ắp, mùi thơm lan tỏa khắp sân.
Trời bắt đầu tối, trong sân nhỏ bật lên chiếc đèn hiên.
Uông Dịch Dương đưa cho Uông Tễ và chú Uông mỗi người một chai bia lạnh. Phù Tô không uống rượu, ngồi bên cạnh thím Uông uống nước cơm.
Gió đêm mát rượi, bia lạnh, tôm hùm đất cay nồng… Uông Tễ vừa nhai miếng thịt tôm ngọt bùi vừa nghĩ: Hôm nay Uông Dịch Dương về nhà thật đúng lúc.
Nhớ lại những mùa hè trước, anh thường cố ý dành một tối không tăng ca để gọi phần cơm hộp tôm hùm đất. Nhưng khi ăn, tay bóc tôm, mắt lại nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu óc nghĩ nào là báo cáo ngày mai, công tác ngày kia… chẳng có lần nào được ăn trọn vẹn ngon lành. Giờ thì khác, ngồi đây, từng phút giây đều nhẹ nhàng, dễ chịu. Phong cảnh trước mắt là thứ anh thích, người ngồi ăn chung bàn cũng là người anh quý, món ăn thì đúng khẩu vị. Thật sự là thoải mái.
Chú Uông và thím Uông không quen ăn cay nhiều, chỉ thử vài con tôm hùm đất, xong một chén cơm cùng rau thịt thì vào nhà xem TV, để lại ba người trẻ tuổi ngồi giữa sân vừa ăn vừa trò chuyện.
Uông Dịch Dương tháo găng tay bóc tôm, cầm chai bia cụng nhẹ vào ly nước cơm của Phù Tô: “Người anh em này, cảm ơn vụ chụp ảnh nhé!”
Tính Uông Dịch Dương vốn dễ làm quen, nhưng trước đó chưa tìm được cơ hội trò chuyện với Phù Tô. Bây giờ qua Uông Tễ, cậu ta mới bắt đầu tiếp xúc. Trong lòng cậu ta thấy Phù Tô tuy ít nói, có phần hơi lạnh lùng, nhưng lại rất chân thành và phóng khoáng, nên coi như nửa người anh em.
“Chuyện nhỏ thôi.” Phù Tô đáp.
Uông Dịch Dương lắc đầu, uống cạn nửa chai bia: “Không nhỏ đâu. Nếu không có anh, tôi chẳng bao giờ nghĩ ra việc này, bao năm qua cũng chưa từng nghĩ sẽ đưa ba má đi chụp hình như vậy. Tôi nghĩ mình hiếu thuận rồi, nhưng thực ra vẫn còn thiếu chu đáo.”
Phù Tô không nói gì thêm, chỉ nhấp một ngụm nước cơm.
Uông Dịch Dương hỏi tiếp: “Anh làm nghề này à? Tôi mang ảnh đi tiệm in, cô bé ở tiệm cứ tưởng tôi chụp, còn định bàn chuyện kỹ thuật với tôi. Hỏi đủ thứ về máy móc, thiết bị, tôi nghe không hiểu gì hết, làm cô bé thất vọng ra mặt.”
Phù Tô gắp một con tôm nhưng gỡ trúng vỏ rỗng, đặt sang một bên, đáp: “Không phải nghề chính, trước kia từng chụp hai năm, chỉ chụp chơi thôi.”
Uông Dịch Dương gật đầu, không hỏi thêm. Cậu ta chuyển chủ đề: “Mấy hôm trước Phù Hạo đến nhà hàng của tôi ăn, còn hỏi thăm anh đấy, hỏi anh ở đây thế nào. Tôi nói khá tốt.”
“Cũng khá tốt thật.” Phù Tô nhặt thêm một con tôm nữa, nhưng lần này vẫn chỉ là vỏ rỗng.
Uông Tễ ngồi bên cạnh bóc tôm, nghe vậy liền ngẩng đầu hỏi Phù Tô: “Anh với Phù Hạo không kết bạn WeChat à? Sao cậu ta không hỏi trực tiếp anh?”
Phù Tô nghiêm túc nghĩ ngợi: “Hình như thật không có. Nhưng chắc là có số điện thoại, mà có cũng chưa thấy nó gọi bao giờ.”
Điện thoại của Phù Tô hầu như chỉ để trang trí. Hệ thống không cài các ứng dụng giải trí, thông báo cũng hiếm khi hiện lên. Ngoài ba mẹ và bác sĩ, chỉ có Uông Tễ thỉnh thoảng nhắn vài tin.
Về phần này, Uông Dịch Dương cũng từng hỏi Phù Hạo. Lần đó, khi Phù Hạo ăn cơm xong và đứng trước quầy tính tiền, Uông Dịch Dương đã đề cập tới Phù Tô. Dáng dấp của Phù Hạo và Phù Tô có vài nét giống nhau vì là anh em họ, nhưng khuôn mặt của Phù Hạo ít góc cạnh hơn, nhìn chung vẫn ưa nhìn. Chỉ có điều, công việc trong thể chế cùng những buổi xã giao uống rượu đã khiến cậu ta bắt đầu lộ bụng bia dù chưa qua 30.
“Sao anh không tự mình gọi điện hỏi thăm một chút? Dù sao cũng là anh em họ.” Uông Dịch Dương lúc đó thẳng thắn. Trong lòng cậu ta cảm thấy Phù Hạo không đáng tin, nhất là sau lần đầu Phù Tô trở về. Khi ấy, Phù Hạo từng ám chỉ rằng anh họ có vấn đề, khiến Uông Dịch Dương nghĩ ngay đến chuyện tâm lý. Cuối cùng, hóa ra là Phù Tô bị vấn đề về tai. Sau khi biết chuyện, Uông Dịch Dương đã thấy áy náy suốt một thời gian dài.
Phù Hạo lúc đó cầm một viên kẹo bạc hà ở quầy, nhai rộp rộp rồi đáp: “Thôi đừng, tôi với anh họ từ nhỏ đến lớn chẳng gặp nhau được mấy lần, giờ tự dưng gọi hỏi thăm, nó kỳ kỳ sao ấy.”
Trong lòng Phù Hạo có phần phức tạp với người anh họ này. Cậu ta bị ảnh hưởng từ ba mẹ mình, bọn họ vừa thận trọng vừa cảm thấy không thật sự hòa hợp với Phù Tô
Ngày trước, ba của Phù Tô là Phù Lãng – định cư ở Canada. Vì ông ít khi về nên việc chăm sóc ông bà trong nhà đều dựa vào gia đình em trai. Nhưng Phù Lãng không bao giờ thiếu tiền gửi về. Từ khi Phù Hạo chào đời cho đến khi cậu ta kết hôn, sinh con, Phù Lãng luôn gửi tiền đều đặn, số tiền lớn đến mức về sau, mỗi lần nhìn thấy thông báo chuyển khoản, ba mẹ Phù Hạo cũng cảm thấy ngại ngùng. Tuy vậy, hai ông bà cụ là người sống độc lập, trước khi mất chưa từng để con cháu phải phiền lòng. Những năm đấy, họ thậm chí còn giúp đỡ ngược lại gia đình Phù Hạo, khiến họ nhận tiền mà đôi khi thấy áy náy.
Vậy nên, khi năm trước nhận được điện thoại của Phù Lãng báo tin Phù Tô muốn về Vân Lĩnh ở một thời gian, hai vợ chồng liền nhìn nhau. Cả hai cảm thấy đây chính là lúc báo đáp ân tình. Họ coi việc này như chuyện lớn, tìm đội thiết kế tốt nhất để sửa sang lại ngôi nhà, nâng cấp lên tiêu chuẩn cao. Chính họ cũng tự giám sát quá trình thi công, chỉ đợi cháu trai về nước vào ở. Phù Hạo vốn hay đưa bạn bè về nhà chơi cuối tuần để “trải nghiệm cuộc sống thôn quê” nhưng sau đó đã bị ba mẹ cấm đoán, bảo rằng không được làm phiền thêm nữa.
–
Tôm hùm đất sau khi nấu xong, thịt thường rơi ra khỏi vỏ và chìm xuống đáy nồi. Khi múc lên, không ít lần chỉ vớt được vỏ rỗng.
Phù Tô cứ lặp đi lặp lại việc gắp lên toàn vỏ, khiến Uông Tễ không chịu được, phải vào bếp lấy một cái muỗng. Anh múc phần thịt tôm đọng dưới đáy nồi, chan cả nước sốt đậm đà vào chén của Phù Tô.
“Sốt cũng cho tôi miếng.” Phù Tô nói.
“Sốt này mặn lắm.” Uông Tễ cảnh báo.
“Không sao.” Phù Tô im lặng, tiếp tục cúi đầu gắp thịt.
Uông Tễ đặt muỗng xuống, quay lại ăn phần tôm trong chén mình.
Uông Dịch Dương thì ngập ngừng kẹp một miếng thịt vịt muối, mãi không cho lên miệng.
Vừa rồi, bầu không khí giữa ba người rất tự nhiên. Nhưng chính vì quá tự nhiên và hài hòa, Uông Dịch Dương lại cảm thấy có gì đó lạ lùng. Một cảm giác kỳ quặc không thể gọi tên.
“Làm sao vậy?” Cảm giác được ánh mắt của Uông Dịch Dương cứ đảo qua đảo lại, Uông Tễ ngước mắt hỏi.
Uông Dịch Dương ngập ngừng mở lời: “… Anh cũng múc cho em một muỗng?”
Dù không hiểu lắm, Uông Tễ vẫn cầm muỗng lên, múc một muỗng thịt tôm đầy cho Uông Dịch Dương.
“Đủ chưa?” Anh còn hỏi thêm.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Uông Dịch Dương ôm chén gật đầu lia lịa.
Nhìn bát thịt tôm của mình, Uông Dịch Dương suy nghĩ: Anh họ không múc cho chính mình sao? Còn hỏi mình một câu có đủ không… Tại sao vừa nãy mình lại nghĩ kỳ lạ như vậy? Không phải chẳng có gì sao?
Đúng lúc đó, từ trong nhà, thím Uông vọng ra gọi: “Dịch Dương, cái TV sao lại mở không được? Trên màn hình báo không có tín hiệu.”
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Uông Dịch Dương đáp: “Có phải má lại lấy nhầm điều khiển không? Cái bản tin thời sự kia thì lấy cái điều khiển to mà mở.”
“Thật à? Ừ đúng rồi, mở được rồi!” Tiếng thím Uông và chú Uông nói chuyện vọng ra, ngày càng xa dần: “TV bây giờ làm phức tạp quá, vẫn là ngày trước đơn giản.”
“Đúng đó, già cả rồi, muốn xem TV cũng không xong…”
Uông Dịch Dương từ nhỏ vốn chẳng bận tâm những điều vụn vặt, mấy chuyện rối rắm vừa nãy trong đầu giờ đã tan biến, cậu ta lại tiếp tục tập trung vào bóc tôm.
Một nồi tôm hùm đất được ba người ăn sạch bóng. Đến cuối, Uông Dịch Dương còn trộn mì vào nước sốt dưới đáy nồi, mỗi người gắp lấy hai đũa, xì xụp húp hết.
Sau khi dọn bàn, rửa chén xong, cả ba ngồi ngoài sân hóng gió. Dưới hiên, ánh đèn sáng thu hút muỗi bay vo ve. Uông Tễ bị muỗi đốt mấy vết, khó chịu đá vào chân Uông Dịch Dương: “Lấy nhang muỗi đi.”
Uông Dịch Dương đứng dậy vào nhà, cầm ra một cuộn nhang muỗi và chai nước hoa cũ. Châm nhang xong, cậu ta đưa chai nước hoa cho Uông Tễ. Khói nhang lan tỏa, đuổi bớt lũ muỗi.
Uông Tễ nhận chai nước, đổ một ít vào lòng bàn tay, xoa lên cánh tay và chân. Loại nước hoa này là kiểu cổ, đựng trong chai thủy tinh nhỏ, không có vòi xịt.
Trong lúc khói nhang lượn lờ quanh sân, vẻ mặt của Uông Dịch Dương bỗng lộ ra chút ngượng ngùng.
“À, đúng rồi, suýt quên chưa nói,” cậu ta gãi đầu nói, giọng có phần lúng túng. “Em tính cầu hôn với Tân Hinh.”
“Chuyện tốt đó chứ!” Uông Tễ vừa xoa nước hoa vừa đáp, giọng không chút do dự.
“Thơm nức.” Phù Tô bên cạnh nhận xét, giọng không lớn nhưng rõ ràng.
“Không dễ ngửi sao? Tôi lại rất thích mùi này, nghe là đã thấy mùa hè rồi,” Uông Tễ cười, tiện tay lau thêm một ít nước hoa lên cánh tay của Phù Tô, “Một chút thơm, chia sẻ chút đi.”
Tân Hinh là bạn gái của Uông Dịch Dương. Ba người quen biết nhau từ cấp hai, nhưng mãi lên cấp ba, hai người kia mới nhận ra tình cảm và bắt đầu yêu nhau. Trong quãng thời gian đó, Uông Tễ vừa là người viết thư tình hộ, vừa là người nghe cả hai trút tâm sự khi cãi nhau. Đôi khi, anh còn phải đứng trông cầu thang để hai người kia có thể thoải mái nói chuyện yêu đương trên sân thượng.
“Nếu không quen hai người họ, nói không chừng điểm thi đại học của tôi còn cao hơn 10 điểm,” Uông Tễ từng đúc kết với Phù Tô như vậy.
Phù Tô chỉ cười, vươn tay đuổi con muỗi đang bay gần Uông Tễ.
Uông Dịch Dương lúc này không để ý tới hai người kia đang đùa, mặt mày đầy vẻ ngượng ngùng, lấy điện thoại ra.
“Em muốn làm một màn cầu hôn thật sáng tạo, khác người, để Tân Hinh cảm động đến mức không thể từ chối. Em đã nghĩ ra vài phương án, hai người các anh giúp em xem thử nhé?”
“Được chứ,” Uông Tễ lập tức ngồi sát lại, vẻ mặt đầy hứng thú. “Nhân sinh đại sự mà, cần tham mưu kỹ lưỡng.”
Phù Tô cũng nghiêng người lại gần, tỏ vẻ tò mò.
Thế nhưng, khi xem qua những kế hoạch Uông Dịch Dương đưa ra, Phù Tô chỉ ngồi một lúc rồi lặng lẽ đứng dậy, bước ra góc sân ngắm những bông tú cầu dưới ánh trăng.
Còn Uông Tễ, ban đầu vẻ mặt đầy hào hứng, dần dần trầm trọng hơn, cuối cùng anh nhìn thằng em họ mình đầy nghi ngờ.
“Nếu không thì bây cứ chọn cách đơn giản truyền thống đi. Bây bị lừa đá vào đầu à? Ai lại đi cầu hôn trong phòng mật thất cơ chứ?”
“Không lãng mạn hả?” Uông Dịch Dương lập tức phản bác. “Em đã bàn bạc với nhân viên ở đó, chờ Tân Hinh bị dọa đến tái mét mặt mày, em sẽ bước ra dưới ánh đèn, ôm 99 đóa hồng, quỳ một gối cầu hôn…”
“Thôi bây đừng quỳ, quỳ rồi thì độ cao vừa đủ để Tân Hinh đá bay cái đầu của bây đó.”
…
Sau một hồi tranh cãi, Uông Dịch Dương thất vọng, vẻ mặt uất ức: “Thôi, em sai rồi. Em không nên tìm anh bàn chuyện. Anh là cái đồ hơn 30 tuổi còn chưa yêu đương lần nào, có thể đưa ra ý kiến gì hữu ích chứ?”
Hai người cãi nhau xong, dịch ghế ngồi xa nhau hơn một chút, mặt ngoài tỏ vẻ giận dỗi nhưng thật ra cả hai đều âm thầm tự vấn. Uông Dịch Dương hoang mang tự hỏi: Bộ kế hoạch của mình không hoàn hảo hả ta? Tân Hinh có cảm động không ta?
Còn Uông Tễ thì vừa gãi chỗ muỗi đốt vừa thầm nghĩ: Anh mày đến trung niên rồi vẫn một thân một mình thì có làm sao, có lẽ mình thật sự không hiểu được suy nghĩ của giới trẻ bây giờ.
Dưới gốc cây, cả hai im lặng đưa lưng về phía nhau, chỉ còn tiếng Phù Tô vang lên khe khẽ từ góc sân, nghe không rõ. Hắn vẫn đứng đó, ánh mắt chăm chú ngắm những bông hoa, ngón tay khẽ vuốt nhẹ cánh hoa mỏng manh. Dưới ánh trăng, vẻ mặt hắn như phủ một tầng nặng nề khó tả.
Ở quê, người ta thường ngủ sớm. Sợ ba mẹ Uông Dịch Dương bị tiếng ồn làm phiền, Uông Tễ nhắc mọi người chuẩn bị về.
Trước khi đi, Uông Dịch Dương lấy một túi đồ trong xe đưa cho Phù Tô.
“Buổi sáng tôi vội vã đi lấy đồ từ tiệm chụp ảnh, họ tách riêng ảnh có khung và không khung. Túi này tôi chưa mở xem, anh về nhà kiểm tra xem có thiếu gì không.”
Phù Tô nhận túi, gật đầu cảm ơn.
Uông Tễ đứng bên cạnh, liếc nhìn cái túi, ánh mắt đầy tò mò nhưng không hỏi thêm.
Sắc trời đã tối hẳn. Trên con đường làng, đèn năng lượng mặt trời tỏa ánh sáng mờ nhạt, rọi xuống con đường nhỏ ngoằn ngoèo phía trước.
Hai người đi bộ một trước một sau, ánh đèn vàng mờ của đèn đường kéo dài bóng dáng, khiến khung cảnh trở nên tĩnh lặng mà ấm áp. Uông Tễ vừa đi vừa vỗ muỗi, động tác loạng choạng giống như đang nhảy breakdance, chọc cho Phù Tô ở phía trước bật cười khẽ.
“Mỗi ngày đều cười, cẩn thận cười ra nếp nhăn,” Uông Tễ vừa vỗ thêm một con muỗi vừa lẩm bẩm.
“Tôi ở tuổi này rồi, không có nếp nhăn mới lạ,” Phù Tô quay đầu nhìn anh, giọng đùa cợt.
“Tuổi nào mà già cả vậy? 30 thôi mà nói nghe như 50 vậy,” Uông Tễ phàn nàn, ngay sau đó lại bị muỗi cắn. Anh bực dọc, khẽ thở dài.
“Làm sao mà cậu hút muỗi dữ vậy?” Phù Tô nghe tiếng phàn nàn, quay lại vài bước đứng bên cạnh.
“Không biết nữa. Có khi do máu tôi ngọt, nhóm máu O mà, muỗi thích cũng phải.” Uông Tễ vừa nói vừa gãi chỗ muỗi cắn, càng gãi càng đỏ.
“Đừng cào, trầy da bây giờ.”
“Ngứa mà.”
Phù Tô khẽ thở dài, cúi đầu xuống. Một tay giữ cánh tay Uông Tễ, tay kia dùng đầu ngón tay vẽ một chữ thập nhỏ trên vết muỗi cắn.
“Phong ấn đó. Giờ chắc không ngứa nữa.”
Uông Tễ bật cười: “Đúng là kiểu mẹo dân gian. Không được mà vẫn ngứa thì sao?”
“Thì chịu đựng đi. Về nhà rồi bôi thuốc,” Phù Tô cười nhẹ, tay vẫn đặt trên cánh tay anh.
Khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Uông Tễ liếc nhìn bóng hai người trên mặt đất, thấy cái bóng dường như đang áp sát, khiến hắn hơi ngượng. Anh bước lên phía trước một bước, thoáng tạo khoảng cách. Phù Tô cũng tự nhiên buông tay ra.
Uông Tễ bước đi phía trước, còn Phù Tô theo sau. Chỉ một đoạn ngắn nữa là đến nhà, ánh trăng lấp ló qua tán cây anh đào trong sân, phủ một tầng sáng nhàn nhạt.
Uông Tễ bất ngờ quay người lại, hai tay đút túi, đi giật lùi nhìn Phù Tô. Bóng dáng anh dưới ánh đèn hắt dài trên nền đất, giống như đang đùa nghịch. Anh đưa tay lên, cách không vỗ đầu Phù Tô.
“Uông Dịch Dương vừa nãy đưa gì cho anh cái gì vậy?”
Phù Tô ngẩng lên, thấy hành động của hắn cũng không nổi giận, chỉ cười nhẹ: “Lúc đó cậu không hỏi, tôi còn tưởng cậu không hiếu kỳ.”
“Lúc đó Uông Dịch Dương ở bên cạnh mà. Lỡ đâu là bí mật gì, tôi hỏi mà anh không muốn trả lời thì chẳng phải là tôi mất mặt sao?” Uông Tễ cười, vừa nói vừa lùi lại, dáng vẻ như đang đùa.
Phù Tô dừng lại, mắt nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt dưới đèn đường trong vắt, như mặt hồ lấp lánh ánh sóng.
“Qua phải chút, trật rồi,” Phù Tô nói, ánh mắt vẫn không rời.
Uông Tễ nghe lời, dịch qua một bước: “Giờ thì nói được chưa?”
Phù Tô khẽ mỉm cười, như đang đùa nghịch. “Lúc đó nếu cậu hỏi, tôi sẽ nói ngay thôi. Sẽ không từ chối cậu đâu.”