Phù Tô mở cánh cửa đối diện phòng ngủ của mình, quay sang hỏi: “Ngủ phòng này được không? Để tôi đi lấy chăn ga gối nệm.”
Dù trong đầu còn mơ hồ, nhưng Uông Tễ lại đáp lời rất tự nhiên: “Phòng này thôi, chẳng lẽ còn lựa chọn nào khác hả? Tôi không thể ôm đồ đi dạo một vòng ngắm cảnh rồi lại quay về đâu nhé.”
Tầng hai chỉ có ba phòng ngủ: một phòng của Phù Tô, một phòng nhỏ đã chuyển thành phòng tập thể dục, và căn phòng trước mặt anh.
Phù Tô đứng tựa vào cửa, khẽ cười: “Nếu không được, tôi nhường phòng mình cho cậu. Cậu thích cửa sổ bên đó mà đúng không? Tôi ngủ đâu cũng được, không kén giường.”
Uông Tễ lắc đầu: “Tôi cũng không kén giường.”
Phù Tô liếc qua gối đầu trong tay anh, nhướn mày cười nhẹ: “Nói dối.”
Lời nói không nghiêm túc, ngữ khí lại mang chút trêu chọc, âm cuối nhè nhẹ như đang vờn lên. Uông Tễ nghe xong, chẳng những không cảm thấy ngượng mà còn thấy thoải mái kỳ lạ.
Thật ra anh không hề kén giường. Việc ôm theo gối đầu là vì khi nãy ngơ ngác, nghe lời Phù Tô bảo mang đồ cần thiết lên, anh tiện tay nhấc cả cái gối. Lúc cúi người lấy đồ trong tủ, ánh mắt tình cờ chạm phải Phù Tô đang đứng dựa cửa, anh lại đột nhiên cảm thấy bối rối.
Phù Tô thực ra không nhìn anh, chỉ đứng đó chờ, nhưng chính cái nhìn không chủ ý ấy lại khiến Uông Tễ tự dưng cảm thấy ngại. Cảm giác trong lòng cứ trống rỗng, như thiếu mất thứ gì đó. Để khỏa lấp, anh tiện tay ôm luôn cái gối đầu trên giường.
Cảm giác lúng túng ấy đến nhanh, đi cũng nhanh. Giờ nghĩ lại, Uông Tễ cũng chẳng hiểu sao khi đó mình lại thấy ngại ngùng.
Căn phòng này vốn không có ai ở, giường cũng chưa trải. Phù Tô lấy bộ chăn ga gối từ tủ phòng mình, hai người cùng nhau loay hoay trải nệm.
Tầng hai chỉ có một nhà vệ sinh. Nhà tắm dưới tầng một đã lâu không dùng, cũng chẳng để đồ dùng tẩy rửa. Sau khi trải xong giường, Phù Tô hỏi: “Cậu tắm trước hay để tôi?”
Giữa mùa hè, chiều nay cả hai ở nhà Uông Dịch Dương ăn tôm hùm đất ngoài sân, không có điều hòa hay quạt, người ai cũng ướt mồ hôi. Uông Tễ còn thoảng hương nồng của nước hoa chống muỗi Lục Thần.
“Cậu tắm trước đi.” Uông Tễ đặt gối lên giường, chiếc áo gối bị ôm đến nhăn nheo. Anh quay người vuốt phẳng lại rồi nói thêm: “Trên người tôi còn thuốc mỡ, chờ thấm hẳn rồi tắm sau.”
Phù Tô nghe vậy liền về phòng lấy quần áo tắm.
Khi hắn rời đi, Uông Tễ đứng thẳng người dậy, nhìn quanh căn phòng bày biện không mấy quen thuộc, tự dưng lại chẳng biết nên làm gì.
Thật ra, lúc Phù Tô đề nghị ngủ lại, phản ứng đầu tiên trong đầu Uông Tễ là từ chối. Anh vốn không quen, cũng không thích ngủ lại nhà người khác. Nhưng lời từ chối chưa kịp thốt ra, bản thân đã lững thững theo chân hắn lên đây rồi.
Dù đã đến nhà Phù Tô nhiều lần, Uông Tễ trước giờ chỉ loanh quanh ở phòng khách hoặc nhà ăn, chưa từng đặt chân vào phòng dành cho khách. Vì thế, lần đầu tiên bước vào không gian này, anh có chút xa lạ và không thoải mái, nhất là khi Phù Tô rời đi, cảm giác quen thuộc duy nhất cũng biến mất.
Sự lạ lẫm và bối rối khiến Uông Tễ bản năng không muốn ở yên một chỗ. Đứng ở mép giường vài giây, anh quyết định bước ra ngoài.
Phù Tô đang chọn quần áo trước tủ, thấy Uông Tễ ló mặt liền hỏi: “Có chuyện gì à?”
Uông Tễ tựa người vào khung cửa, bắt chước dáng vẻ Phù Tô vừa dựa cửa phòng anh: “Đi tham quan.”
Phù Tô lấy từ tủ ra một chiếc khăn tắm sạch sẽ, gật đầu đầy hào phóng: “Xem đi. Tôi đi tắm, không giới thiệu đâu, cậu cứ từ từ mà khám phá.”
Trên tay ôm đồ đi ngang qua, Uông Tễ tự giác nhích người dán sát vào khung cửa, nhường đường cho hắn. Anh chỉ là đang cảm thấy có chút trống trải và muốn trò chuyện, nhưng Phù Tô đã đi tắm, để lại anh đứng một mình trước cửa phòng. Ngại quay lại phòng khách, anh vờ tỏ vẻ thản nhiên nói: “Phòng này nhìn qua là hiểu hết rồi, có gì mà cần từ từ. Anh cứ đi tắm đi, tôi tự mình đi loanh quanh.”
Câu này quả thực không sai. Phòng của Phù Tô bày trí cực kỳ tối giản, chỉ gồm một chiếc giường lớn, tủ đầu giường, tủ quần áo và một chiếc đèn đứng cạnh mép giường. Đầu giường bọc da màu đen, bộ chăn ga gối cũng đen nốt. Trên tủ đầu giường đặt một cuốn sách đang đọc dở, phong bì bên cạnh cũng màu đen. Cả căn phòng không có sắc thái gì khác ngoài màu sàn gỗ và sự hiện diện của Phù Tô.
Nhà vệ sinh nằm gần phòng ngủ. Khi Phù Tô bước vào đó, Uông Tễ xoay người định đi về phía phòng khách, nhưng chưa kịp bước xa thì nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau.
Quay đầu lại, anh thấy Phù Tô đứng tựa vào cửa phòng tắm, mỉm cười hỏi: “Cậu không được tự nhiên đúng không?”
“Không có.” Uông Tễ theo phản xạ chối ngay. Nhưng vừa dứt lời, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt của Phù Tô. Hai người nhìn nhau trong chốc lát, rồi anh bật cười, cúi đầu dựa vào khung cửa. Giọng nói nhẹ như gió thoảng: “Đột nhiên phải ngủ lại, không quen thôi.”
Âm cuối buông rất khẽ, nghe qua cũng giống như chính anh đang cười thầm với bản thân.
So với gương mặt lạnh lùng và đôi chút sắc bén của Phù Tô, Uông Tễ mang lại cảm giác hoàn toàn khác. Ngay cả ánh nhìn đầu tiên cũng đã đủ để nhận ra sự dịu dàng nơi anh – từ ngũ quan, đường nét khuôn mặt cho đến phong thái trò chuyện. Tất cả đều mềm mại như một cơn gió xuân thoảng qua. Không phải cái loại mềm yếu khiến người ta lấn lướt, mà là sự mềm mại khiến người khác cảm thấy dễ chịu, thoải mái, như đang được vỗ về.
Trước đây, một lần cấp dưới của Uông Tễ, một cô gái trẻ trong nhóm, mang báo cáo đến cho anh. Trong lúc nói chuyện, cô bỗng cười bảo: “Anh Tễ, anh đúng là nói chuyện như thần vậy đó. Nghe giọng anh bình thản mà mấy chữ cuối còn kéo dài nhẹ nhàng, giống như bị đuôi mèo quẹt ngang, ngứa ngứa mà cứ làm người ta rung rinh.”
Lúc đó, anh chỉ lo sửa lại báo cáo, chẳng hiểu rõ cô nói gì. Nhưng nghe xong cũng cảm thấy hơi ngại. Anh cúi đầu đẩy nhẹ gọng kính, lòng nghĩ: Cô bé này đúng là kiểu đu trend nịnh idol, ngay cả khen sếp cũng không quên rắc chút cầu vồng.
Hiện tại, giọng anh thoáng khàn đi. Phù Tô đứng ở cửa, tay vừa cầm nắm cửa thì buông nhẹ, làm phát ra một tiếng “tách”.
Uông Tễ ngồi thẳng dậy từ khung cửa, lên tiếng: “Anh tắm trước đi, đứng cả nửa ngày rồi, mệt chết. Để tôi ra phòng khách coi TV một lát. Tối nay anh muốn chơi game hay coi phim? Ngủ sớm giờ cũng hơi lạ.”
Phù Tô im lặng vài giây, rồi đáp khẽ: “Được, cái nào cũng được.” Nói xong hắn đóng cửa phòng lại.
Tiếng nước bắt đầu vang lên trong phòng tắm. Uông Tễ đi xuống phòng khách, ngồi vào sofa. Anh bật TV nhưng chẳng có gì đáng xem, thế là lấy điện thoại ra lướt một vòng. Thật ra, anh cũng không hứng thú gì với điện thoại, nhưng mỗi tối trước khi ngủ, anh vẫn thường lướt qua các app xem tin tức, đọc chút chuyện vui.
Dù sống ở trong núi, anh cũng không muốn hoàn toàn cắt đứt với thế giới bên ngoài. Tin tức thời sự phải nắm, mấy câu chuyện giải trí cũng xem cho biết, dù chẳng quen mặt mấy nghệ sĩ trẻ.
Cuối cùng, anh lại mở một app video ngắn. Dạo gần đây, Uông Tễ hay theo dõi các tài khoản nông học để học cách chăm sóc cây cối. Tuy lớn lên ở miền núi nhưng anh chưa từng thực sự làm vườn. Chuyện gieo hạt, bón phân hay chăm mầm non đều là lần đầu.
Lướt nhiều về nông trại, nền tảng cũng bắt đầu gợi ý cho anh thêm các video về ẩm thực. Lần trước, anh thấy một clip làm rượu dâu tằm, nhưng nghĩ lại thì Phù Tô không uống rượu, chú Uông cũng chẳng thích rượu trái cây. Làm ra mà chỉ mình anh uống thì vô vị, nên cuối cùng anh dùng dâu tằm để pha trà quả.
Đang lướt, anh tình cờ thấy một video dùng đậu phộng làm đậu hũ.
Người trong video lấy đậu phộng tươi xay nhuyễn thành hỗn hợp mịn, lọc qua khăn, rồi trộn cùng bột khoai lang và tinh bột, đun nhỏ lửa cho đến khi hỗn hợp sánh lại. Sau đó, họ đổ vào khuôn, để nguội trong tủ lạnh cho đông.
Món này có thể ăn theo hai cách: chan nước đường đỏ hoặc mật ong làm món ngọt giải nhiệt, hoặc trộn với rau thơm và sa tế để làm gỏi.
Uông Tễ thấy cách làm khá hay. Theo thói quen, anh định chia sẻ video. Nhưng ngay khi ngón tay sắp nhấn nút chia sẻ cho Phù Tô trên WeChat, anh lại dừng lại.
Vừa vặn lúc này, Phù Tô tắm xong đẩy cửa bước ra, trên người còn vương mùi hương dịu mát và chút hơi nước. Hắn ngồi xuống sofa, tóc chưa khô hẳn, những giọt nước lăn xuống theo động tác làm ướt áo Uông Tễ.
“Phòng tắm còn hơi nóng, cậu chờ chút nữa rồi vào tắm.”
“Được.” Uông Tễ đáp, rồi đưa điện thoại trong tay cho hắn. “Xem thử cái này. Vừa nãy tôi định chia sẻ cho anh, nhưng nghĩ thôi, đưa anh xem luôn cho tiện.”
Phù Tô không dùng nhiều ứng dụng giải trí, đôi khi Uông Tễ trước khi đi ngủ sẽ chia sẻ cho hắn vài video thú vị hoặc tin tức mới. Hắn thường lưu lại để khi nào tải app rồi mới xem và phản hồi.
“Gì vậy?” Phù Tô hỏi, tay vừa nhận điện thoại thì khẽ chạm vào tay Uông Tễ, vẫn còn hơi lạnh.
“Đậu hũ đậu phộng,” Uông Tễ vừa trả lời vừa xoa nhẹ mấy giọt nước đọng trên ngón tay mình. “Hôm trước thím Uông nói đậu phộng trong vườn chín rồi. Mai tôi ra hái một ít đậu tươi về làm thử xem sao.”
Phù Tô cúi đầu xem video, trong khi đó Uông Tễ đứng dậy vào phòng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Anh vừa đi vừa nói: “Xem xong thì giúp tôi cắm sạc. Điện thoại sắp hết pin rồi.”
Phòng tắm vẫn còn đọng hơi nước, mùi sữa tắm dịu nhẹ thoảng trong không khí. Uông Tễ không quá chú trọng đến các sản phẩm chăm sóc cá nhân, nên hiện tại trong nhà đang dùng loại sữa tắm và dầu gội mua ngẫu nhiên ở siêu thị. Dù mùi thơm không quá nổi bật nhưng cũng dễ chịu.
Anh cầm lọ sữa tắm mà Phù Tô hay dùng, bóp ra tay tạo bọt. Hương thơm này khá quen thuộc, nhàn nhạt, thanh mát. Sau khi tắm xong, dù mùi hương đã dịu đi, nhưng mỗi lần cử động, hương thơm vẫn thoảng qua chóp mũi, khiến lòng anh thoải mái hơn hẳn.
Ra khỏi phòng tắm, Uông Tễ bước vào phòng khách. Phù Tô vẫn ngồi trên sofa, TV đang chiếu một bộ phim, nhưng hình ảnh đang bị tạm dừng ở đoạn mở đầu.
“Xem sao rồi? Thấy thế nào?” Uông Tễ hỏi, vừa bước tới vừa ngồi xuống sofa.
Phù Tô đáp: “Tôi tùy tiện mở thôi, chưa xem gì cả. Giờ xem luôn được không?”
Uông Tễ cười: “Tôi đâu hỏi phim. Tôi hỏi món đậu hũ á.”
“Mai làm thử hả?”
“Ừ, anh ăn ngọt hay mặn?”
“Ngọt đi.”
“Được, vậy làm ngọt.”
“Máy xát vỏ lâu rồi chưa dùng, mai tôi lấy ra rửa trước.”
“À, còn khuôn nữa, làm không có khuôn thì đậu hũ không được bóng đẹp đâu.”
“Tôi nhớ còn cái khuôn làm bánh kem, nhìn giống giống trong video đó, xài được không?”
“Được.”
Phim bắt đầu chiếu, Phù Tô tắt đèn lớn trong phòng khách, chỉ để lại đèn ngủ nhỏ bên sofa.
Hắn chọn một bộ phim tình cảm cổ điển của nước ngoài. Nam nữ chính nói những lời dịu dàng và trầm ấm, phù hợp với không khí buổi tối. Uông Tễ ôm gối, cuộn người trên sofa, xem phim chưa được một nửa thì mắt đã nhắm lại.
Phù Tô nhìn anh rồi khẽ hỏi: “Mệt lắm hả?”
“Không có,” Uông Tễ nhắm mắt trả lời, giọng đầy thư thái. “Nhắm mắt vậy mà thoải mái ghê.”
Ánh đèn dịu nhẹ, sofa mềm mại, nhiệt độ và độ ẩm trong phòng được điều chỉnh vừa phải bởi hệ thống điều hòa. Tiếng đối thoại bằng tiếng Anh từ bộ phim vang lên cùng với tiếng ve rả rích ngoài cửa sổ, tất cả hòa quyện lại, tạo nên không khí khiến người ta muốn thả lỏng, để mặc bản thân chìm vào cảm giác lười biếng, dễ chịu.
Hai người ngồi đó, một người chăm chú xem phim, một người chỉ nhắm mắt nghe tiếng động. Được một lúc, Uông Tễ thấy ngồi lâu không thoải mái, liền đặt gối ôm xuống rồi nằm hẳn ra sofa.
Sofa lớn đủ để anh nằm thoải mái, nhưng không đến mức quá rộng. Góc chiếc gối ôm chạm nhẹ vào chân Phù Tô.
Rất tự nhiên, Uông Tễ có thể cảm nhận được tiếng thở của Phù Tô dù anh nhắm mắt. Nhịp thở đều đặn, nhẹ nhàng mang đến cảm giác yên bình, như một sự hiện diện kiên định làm người ta an tâm.
Bộ phim không dài. Khi đến đoạn kết, tiếng nhạc cuối phim vang lên, Phù Tô vỗ nhẹ vai Uông Tễ. Cú vỗ đó không mạnh, nhưng đủ để anh mở mắt, không cần dùng sức.
“Một bộ phim buồn ha.” Uông Tễ lên tiếng, giọng lơ mơ.
Kết phim, cặp đôi chính vẫn không thể đến với nhau, chỉ còn lại sự luyến tiếc và bỏ lỡ.
Phù Tô cúi đầu nhìn anh, ánh sáng từ màn hình TV đang phát những dòng credit chiếu lên khuôn mặt cả hai, lúc sáng lúc tối.
“Không ngủ hả?” Phù Tô hỏi.
“Không có, nhắm mắt vậy thoải mái mà. Tôi vẫn nghe hết mấy đoạn thoại,” Uông Tễ dụi mắt, nói xong lại cười, “Nhưng giờ thì bắt đầu mệt thiệt.”
Phù Tô thở dài, giọng trách nhẹ: “Đừng có chà xát mạnh vậy. Cái tật gì kỳ, cứ tự mình làm đau.”
Uông Tễ buông tay, cười bất lực: “Nói vậy nghe giống tôi đang chơi xấu. Tôi tự làm gì mình thì cũng được chứ nhể.”
Anh vừa nói vừa ngáp, mắt hơi ướt, như còn đọng chút nước mắt sinh lý.
Phù Tô đứng dậy, cúi người tắt TV. Động tác khiến áo ngủ của hắn cọ rối cả tóc Uông Tễ. “Đi ngủ đi, cũng trễ rồi.”
Uông Tễ ngồi dậy, nằm lâu nên hơi choáng, phải mất vài giây mới đứng vững. Anh đưa mũi chân tìm đôi dép lê trên sàn, Phù Tô cúi người nhặt giúp rồi đặt ngay dưới chân anh.
“Cảm ơn.” Uông Tễ mỉm cười, xỏ dép vào.
Hai người cùng đi về phía phòng ngủ. Uông Tễ đi trước, Phù Tô đi sau, tiện rút dây sạc và cầm điện thoại của anh.
Phòng ngủ của hai người đối diện nhau. Đến giữa hành lang, Uông Tễ quay lại, định chúc Phù Tô ngủ ngon.
Phù Tô đưa điện thoại cho anh, rồi hỏi: “Giờ còn thấy không quen không? Buổi tối có ngủ được không?”
“Hả?” Uông Tễ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi bật cười. “Anh còn nhớ chuyện đó à? Tôi quên lâu rồi.”
Phù Tô đáp: “Quên được thì tốt. Dần dần sẽ quen thôi.”
“Quen gì cơ?” Uông Tễ ngơ ngác.
Phù Tô nhìn anh, giọng bình thản: “Mùa hè còn dài. Ngủ cùng nhau đâu phải chỉ một đêm.”
Câu nói quá tự nhiên, khiến Uông Tễ dù muốn hỏi thêm nhưng cuối cùng chỉ im lặng. Sau vài giây suy nghĩ, anh đáp một câu ngắn: “Ngủ ngon.”
Vậy là Uông Tễ cứ thế ở lại nhà Phù Tô.
Buổi sáng, cả hai dậy sớm. Nếu trời đẹp, họ sẽ chạy bộ vài vòng ngoài trời. Sáng sớm trong núi, không khí mát mẻ, trong lành, dễ chịu vô cùng.
Nếu trời không tốt, hai người sẽ vào phòng gym. Họ thay phiên nhau dùng máy chạy bộ và giá tập. Uông Tễ tự lên kế hoạch tập luyện khá nghiêm túc. Nhưng đôi khi, đến cuối buổi anh lại muốn lười biếng, nhất là những phút cuối trên máy chạy. Lúc ấy, Phù Tô sẽ nắm tay kéo anh chạy nốt, vì hắn biết nếu bỏ ngang, Uông Tễ sẽ tiếc hùi hụi.
Sau khi hoàn thành, Uông Tễ bước ra khỏi phòng tắm với dáng vẻ sảng khoái. Lông mày anh nhướn lên, trông phấn chấn hơn hẳn.
Về các bữa ăn trong ngày, Uông Tễ phụ trách nấu bữa trưa và tối. Phù Tô thường chỉ hỗ trợ, còn bữa sáng thì hai người cùng làm. Đôi khi là sữa, yến mạch, sandwich, có hôm lại là cháo và trứng. Thỉnh thoảng Phù Tô sẽ tự tay nướng bánh mì. Khi ấy Uông Tễ sẽ đứng canh lò, chăm chú nhìn bánh nở đều. Chờ bánh nguội, anh cắt thành từng lát, còn Phù Tô thì chụp lại một bức hình.
Tủ lạnh hết sạch mứt dâu tây, Uông Tễ đề xuất thử làm một món khác. Thế là hai người rủ nhau lên núi hái đào. Cả buổi trưa sau đó, họ ở trong bếp nấu một nồi mứt đào chua ngọt. Hương thơm ngọt ngào, đậm đà lan tỏa khắp căn nhà, đến mức sau khi tắm xong, mùi mứt vẫn còn phảng phất trên người cả hai.
Nhịp sống của họ kỳ thực không thay đổi nhiều so với trước đây. Cách sống chung vẫn như cũ, dù ở cùng nhau, họ không phải lúc nào cũng trò chuyện.
Thường thì một người ở sân phơi, một người ngồi phòng khách. Một người cầm tách trà đọc sách, lướt điện thoại hoặc chỉ nhìn ra cửa sổ để tâm trí trống rỗng. Đôi khi, Uông Tễ bỗng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, động tác đột ngột khiến Phù Tô hiểu ngay: chắc lại là hệ thống tưới phun sương trong vườn bị bật sai giờ.
Uông Tễ đã dọn hết đồ nghề làm vườn đến nhà Phù Tô. Khi anh xắn quần áo, tay cầm cuốc và giỏ tre ra vườn làm đất, Phù Tô thường đi theo. Trên mảnh đất ấy, dấu chân hai người đan xen. Phù Tô chẳng ngại đất bẩn, chỉ dừng lại bên bờ ruộng, rồi ngồi xuống nhìn núi non xa xa, ngắm nhà đối diện, hoặc lặng lẽ xem con bướm nào đó đậu lên tay mình.
Khi Uông Tễ tưới xong luống rau, anh gỡ giỏ tre đầy ắp nông sản. Thường anh tiện tay đưa cho Phù Tô một quả dưa leo vừa hái, còn tươi nguyên. Phù Tô không thèm rửa, chỉ lau qua trên áo rồi cắn một nửa. Hai người vừa nhai vừa đi vào nhà, lúc ấy bầu trời thường phủ đầy ráng chiều.
Điểm khác biệt duy nhất là buổi tối. Trước đây, dù ở chơi cả ngày, Uông Tễ vẫn phải về nhà trước khi ngủ. Giờ thì anh ở lại hẳn, buổi tối không cần vội vã chia tay. Ban đầu họ còn cùng nhau chơi game hoặc xem phim. Nhưng khi game đã qua hết màn, phim cũng xem đến đoạn nhàm chán, cả hai lại chọn cách làm gì đó riêng.
Tắm rửa xong, Uông Tễ ôm điện thoại, thẳng thừng tuyên bố: “Tối nay tôi muốn nghiêm túc chơi điện thoại, đừng làm phiền tôi.”
Phù Tô chẳng thèm tranh cãi, nhướng mày, rồi lấy cuốn sách đang đọc dở trên đầu giường: “Tôi cũng toàn tâm toàn ý đọc sách. Đừng phiền tôi luôn.”
Thế là cả hai mỗi người chiếm một nửa sofa, chẳng ai nói gì. Nhưng chỉ một lát, Uông Tễ đã ngọ nguậy, cúi người qua hỏi: “Nhìn cái này nè, chè băng Trường Lạc…”
Phù Tô đặt sách xuống: “Nhìn ngọt ghê. Có cả nho khô nữa.”
“Không thích nho khô thì bỏ ra. Tự làm thì ngọt vừa, không gắt. Để tôi coi công thức… bột gạo nếp, khoai dẻo… Anh nhìn thử xem.”
“Ủa, không phải cậu kêu tôi đừng làm phiền cậu à?”
“Anh cũng bảo tôi đừng làm phiền anh mà?”
“Nhưng là cậu mở lời trước.”
“Ủa, tôi nói thì anh phải trả lời hả? Nói đọc sách, mà sách gì chưa đọc đã khép lại rồi? Đây mà gọi toàn tâm toàn ý à?”
…
Cuộc sống ở núi sâu có những lúc ấm áp như vậy. Phù Tô sắm hẳn một bộ dụng cụ rửa ảnh, tuy không bằng thiết bị phòng tối chuyên nghiệp nhưng cũng đủ dùng. Hai người dành ngày Chủ nhật để rửa những bức ảnh đã chụp trong tuần, từng bức một chuyền qua tay nhau. Cứ thế, không chỉ là ảnh chụp, mà cả những khoảnh khắc yên bình cũng được lưu giữ, in dấu trong ký ức.
Rồi một hôm trời mưa, Amanda gọi đến.
Buổi sáng trời vẫn còn nắng rực rỡ. Nhưng đến trưa bầu trời dần xám xịt, chiều xuống thì mưa lớn trong núi.
Trời mưa nên cả hai ở nhà, cùng nhau nghe tiếng mưa rơi và xem một bộ phim tình cảm có chút yếu tố ẩm thực. Bộ phim được quay vào mùa đông, các nhân vật thường mặc áo khoác tối màu, phối cùng mũ len hoặc beret. Giữa khung cảnh lạnh lẽo ngoài trời, xem phim lại cảm thấy ấm áp. Điều khiến họ thích nhất chính là cảnh quay chiếc bánh Tiramisu.
Xem xong, Uông Tễ mở điện thoại, biểu cảm trên mặt chuyển từ háo hức sang thất vọng, nhíu mày nhìn màn hình. Phù Tô không hỏi gì, chỉ đứng dậy vào phòng mặc áo khoác mỏng.
“Lạnh vậy hả?” Uông Tễ hỏi khi thấy Phù Tô trở ra.
“Bên ngoài lạnh mà.” Phù Tô đáp.
“Bên ngoài?”
Uông Tễ vẫn chưa hiểu gì. Phù Tô tiến đến, lắc nhẹ chùm chìa khóa xe trong tay.
“Làm… làm gì?” Uông Tễ ngồi trên sofa, mở to mắt nhìn, như đã mơ hồ đoán được điều gì, nhưng lại không dám tin.
Phù Tô cúi đầu, nụ cười khẽ thoáng hiện trên môi. Hắn đột ngột xoay người, bước nhanh ra cửa cầu thang: “Hai phút. Không đuổi kịp thì khỏi đi chung.”
Chân hắn dài, chỉ vài bước đã gần như khuất bóng.
“Hả?” Uông Tễ chợt hiểu, vội vàng bật dậy khỏi sofa. Anh vừa cười vừa chạy vào phòng ngủ, nhanh chóng thay đồ ngủ và quần ngủ: “Chờ chút, đợi tôi với!”
Tiếng cười trong trẻo của Phù Tô vang vọng, hòa vào âm thanh tí tách của mưa rơi ngoài cửa sổ.
Khi Uông Tễ chỉnh tề chạy xuống, tay vẫn cầm điện thoại, Phù Tô đã cầm dù đứng chờ trong sân.
Hoa hồng leo dọc bờ tường nở rộ, từng cánh hoa bung nở như thác nước, dưới mưa rơi lả tả, cánh rụng đầy mặt đất.
Uông Tễ lao thẳng vào cơn mưa. Trước khi nước mưa kịp táp vào mặt, Phù Tô đã nghiêng dù che lấy anh.
Thở hổn hển vì vội vã, Uông Tễ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, thậm chí còn rực rỡ hơn cả đóa hồng: “Dám nói không mang tôi theo hả?”
Ngón tay Phù Tô nhẹ bấm khóa xe, đèn xe nhấp nháy giữa màn mưa. Trong cơn mưa xối xả, hắn khẽ cười, giọng trầm ấm: “Đưa cậu theo.”
Trời mưa, đường núi quanh co chìm trong sương mù dày đặc. Không bóng dáng xe nào khác, chỉ có hai người họ trên con đường vắng.
Uông Tễ không giấu nổi sự phấn khích, hỏi: “Sao anh đoán được vậy?”
Gạt nước quét qua kính, Phù Tô chăm chú nhìn phía trước. Nét nghiêng tuấn lãng của hắn như hòa vào những dãy núi mờ xa: “Xem phim xong cậu đã muốn ăn. Phim còn chưa chiếu hết đã mở điện thoại tra cứu, chắc là đang lục tìm công thức đúng không? Nhưng khi phát hiện nhà không có nguyên liệu như bánh quy ngón tay với phô mai Mascarpone, cậu im re, mặt còn nhăn lại.”
Uông Tễ bật cười, vô thức chạm tay lên giữa chân mày: “Thiệt hả? Tôi nhíu mày lại luôn hả? Chính tôi còn không để ý luôn.”
Phù Tô gật nhẹ: “Nhíu chặt lắm, nhìn như ai chọc cậu giận vậy á. Cảm giác như tối nay không ăn được thì chắc không ngủ được đâu.”
“Khoa trương quá đi.” Uông Tễ trách nhẹ, áp đầu vào cửa kính xe. Bên ngoài, mưa chảy thành dòng, vẽ nên những đường lượn mảnh trên lớp kính, đôi lúc còn bắn lên vài bọt nước li ti.
Phù Tô có khoa trương hay không, hắn không biết. Nhưng điều chắc chắn là, hắn luôn sẵn sàng chiều theo những mong muốn bất chợt của Uông Tễ. Dù trời mưa tầm tã hay đường sá khó khăn, hắn vẫn bằng mọi cách khiến Uông Tễ cảm thấy rằng những ý nghĩ tùy hứng của mình cũng xứng đáng được trân trọng.
Ngoài xe, bầu trời bị mây đen che kín, đôi khi tiếng sấm vang vọng từ chân trời. Mưa trút xuống xối xả, vạn vật như hòa tan vào thiên địa cuồng phong. Nhưng giữa khung cảnh ấy, hai người họ cứ thế tiến bước, tự do mà an yên. Chặng đường chưa rõ đích đến, nhưng họ biết mình sẽ cùng nhau quay về.
Họ dạo quanh khắp các siêu thị trong thị trấn để tìm đủ nguyên liệu làm bánh Tiramisu. Khi về đến nhà, trời đã xế chiều. Dù có xe và ô, cả hai vẫn bị mưa làm ướt đôi chút. Về nhà, việc đầu tiên là thay phiên nhau tắm nước ấm, để cơn lạnh theo nước mưa trôi đi.
Phù Tô tắm xong trước, đi thẳng vào bếp chuẩn bị làm Tiramisu. Hắn cho lòng trắng trứng và đường vào tô, rồi dùng máy đánh trứng khuấy bông lên như sương.
Khi Uông Tễ bước ra từ phòng tắm, hơi nước còn bám trên tóc, anh đi đến cửa sổ đang mở, gió lạnh luồn qua từng đợt. Tay anh cầm khăn, vừa lau tóc vừa tận hưởng cơn gió mát rượi.
Cả hai đã mở hết tất cả các cửa sổ trong nhà. Mùa hè mang theo mưa bụi, cơn gió thổi qua khiến không khí trong lành và dễ chịu hơn hẳn so với cái mát đều đều của điều hòa.
Gió lay động rèm cửa, thoảng qua mấy giọt mưa nhỏ rơi xuống, lấm tấm trên người Uông Tễ.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, hiển thị tên Amanda. Uông Tễ thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn bắt máy. Anh đặt điện thoại chế độ loa ngoài, tay vẫn cầm khăn lau tóc: “Amanda?”
Đầu dây bên kia, Amanda bật cười: “Không làm đồng nghiệp nữa rồi, đừng gọi kiểu khách sáo đó, cứ gọi tên tôi đi.”
Uông Tễ im lặng vài giây, lòng ngập ngừng. Từ ngày mới vào công ty, anh đã quen gọi cô là Amanda theo cách mọi người vẫn gọi, giờ đột nhiên lại không nhớ được tên thật của cô.
Biết ý, Amanda cười nói: “Sao? Bộ cậu không nhớ tên tôi là gì luôn hả?”
Uông Tễ định xin lỗi, nhưng cô đã tiếp lời: “Lâm Khoác Vân, tôi tên Lâm Khoác Vân.”
Cái tên ấy gợi nhớ chút gì đó vừa thanh thoát vừa mộc mạc. Uông Tễ khẽ cười: “Tên này hợp với chị ghê.”
Amanda cũng cười theo.
“Dạo này cậu sống ổn không?” Cô hỏi.
“Ổn lắm, cảm ơn chị đã quan tâm.” Uông Tễ đáp.
Amanda thoáng dừng lại, rồi trêu: “Tôi đâu còn là lãnh đạo của cậu nữa.”
“Lãnh đạo cũ thì vẫn là lãnh đạo chứ gì nữa. Dù nghỉ hay chưa nghỉ, tôi vẫn luôn biết ơn.” Uông Tễ cười nói, pha chút đùa cợt. Nhưng lòng anh thật sự cảm kích Amanda. Suốt mấy năm ở P7, cô luôn chân thành mong anh sớm thăng chức lên P8, tận tình chỉ dạy đủ điều. Dù nhiều lúc Uông Tễ không thật sự muốn đi theo con đường đó, nhưng anh vẫn ghi nhớ những gì cô làm.
Im lặng một lát, Amanda lên tiếng: “Tôi có đứa bạn học, dạo này cậu ta tự phát triển phần mềm, mà bên dưới lại không có người làm kỹ thuật giỏi. Sắp đưa lên hệ thống rồi, vừa phải sửa lỗi, vừa phải thêm tính năng theo yêu cầu khách hàng. Thời gian thì gấp, công việc thì nhiều, cậu ta kẹt quá mới nhờ tôi tìm giúp người đáng tin. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, quanh mình chỉ có cậu là hợp.”
Uông Tễ định từ chối, nhưng vừa mở miệng đã nghe thấy một tiếng thở dài từ đầu dây bên kia. Suốt 10 năm làm việc chung, đây là lần đầu tiên Amanda nhờ anh chuyện gì ngoài công việc.
Do dự một lúc, anh nói: “Chưa bao giờ nghe chị nói chuyện kiểu dò hỏi thế này, tôi nghe mà chột dạ luôn á. Thôi được rồi, gửi tôi thông tin liên hệ của bạn chị đi. Xem như để người đó thiếu chị một món nợ tình cảm.”
Amanda bật cười: “Được rồi, để tôi gửi qua WeChat cho cậu.”
Trước khi cúp máy, Uông Tễ gọi: “Amanda?”
“Sao nữa? Đã nói đừng gọi tôi kiểu đó mà.”
Uông Tễ nói: “Chị đi thẳng vào tòa nhà phía trước, rồi quẹo phải. Ở đó có một máy bán hàng tự động, trong đó có kẹo cao su.”
Amanda hơi ngừng lại, giọng nghi hoặc: “… Sao cậu biết tôi đang ở đâu?”
“Tôi vừa nghe tiếng bật lửa. Tầng của tụi mình chỉ có một khu được phép hút thuốc thôi.” Uông Tễ đáp tỉnh bơ. Anh biết chắc Amanda không ở nhà, dù hiện tại là chiều thứ Bảy. Với tính cách của cô, giờ này chỉ có thể ở công ty.
Amanda thường ăn kẹo cao su để giảm bực bội, mà khi hết kẹo, cô sẽ ra khu hút thuốc. Thói quen này, Uông Tễ đã nhận ra từ lâu. Anh vốn là người rất tinh tế, để ý cả những chi tiết nhỏ nhặt ở cấp trên lẫn cấp dưới, và luôn ghi nhớ một cách chu đáo.
“Uông Tễ,” sau một lúc lâu, Amanda chậm rãi nói, “Cậu đúng là người phiền phức.”
“Vậy hả?” Uông Tễ không mấy bận tâm, cười nhẹ. “Lãnh đạo à, bớt nhút thuốc lại đi. Đừng hơn thua với công việc nhiều quá, giữ sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
Amanda cúp máy.
Trong bếp, Phù Tô đang nhúng từng miếng bánh quy ladyfinger vào hỗn hợp cà phê và rượu Rum.
Uông Tễ hong khô tóc xong, bước đến cạnh bếp, vừa nhìn vừa hỏi: “Xong chưa? Tôi chưa kịp coi quá trình nữa.”
Phù Tô cúi đầu, tay xếp bánh quy vào khuôn, đáp hờ hững: “Cậu nấu cháo điện thoại đến quên cả trời đất.”
Uông Tễ phì cười trước cách nói của hắn: “Ai nấu cháo điện thoại? Tôi vừa làm việc lớn đó, kiếm được khối tiền, đủ đóng tiền nhà cho anh luôn.”
Phù Tô liếc xéo anh: “Tôi đâu có nhờ?”
Uông Tễ bật cười, chẳng nói thêm. Anh chỉ cố tình trêu vậy thôi, dù trong lòng hiểu rõ số tiền kiếm được chẳng thấm vào đâu so với chi phí duy trì hệ thống ba hằng số của nhà Phù Tô.
Ladyfinger còn dư khá nhiều. Uông Tễ rút một miếng từ trong túi bánh quy ra ăn. Hai người tối nay vẫn chưa ăn cơm, bụng đã đói từ lâu.
Phù Tô vừa phết lớp kem phô mai ngọt mịn lên bánh, tay dính bột không tiện cử động. Thấy thế, Uông Tễ tiện tay cầm một miếng bánh quy, đưa sát đến miệng hắn.
Phù Tô thoáng sững sờ, theo bản năng nghiêng đầu né. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn cúi xuống, ngoạm một miếng.
Uông Tễ vỗ nhẹ tay, gạt đi vụn bánh còn dính: “Muốn ăn gì tối nay, để tôi nấu.”
Phù Tô nhai bánh, thong thả đáp: “Gì cũng được.”
Tiramisu vừa làm xong phải để vào tủ lạnh cho đông lại, nên hôm nay không ăn được. Đã hơn 8 giờ, ăn no quá cũng không tốt, nên Uông Tễ chỉ nấu đơn giản một dĩa rau dền xào và hai tô mì nước cà chua chua ngọt.
Sau bữa tối, Uông Tễ nhận được tin nhắn từ bạn học của Amanda qua WeChat. Anh cầm laptop từ phòng ngủ ra, ngồi vào đảo bếp. Quay qua Phù Tô, anh nói: “Chắc tối nay tôi phải thức khuya rồi. Anh mệt thì ngủ trước đi, chạy xe suốt buổi chiều cũng hao sức lắm.”
Vừa nói, anh vừa đeo kính lên, mở tài liệu đối phương gửi để xem qua. Mắt lướt nhanh, đầu óc phân tích, tai vẫn lắng nghe giọng Phù Tô: “Ừ, nhưng đừng thức quá khuya đó.”
“Biết rồi, anh ngủ đi.”
Xem sơ qua vài lần tài liệu và yêu cầu từ đối phương, Uông Tễ cảm thấy đã nắm rõ phần nào. Anh nhắn tin trả lời: [Tôi sẽ gửi cho anh trước rạng sáng mai.]
Đối phương phản hồi rất nhanh: [Người anh em ơi, không cần gấp vậy đâu. Phần này phức tạp lắm, lập trình viên tụi tôi ai cũng đang căng như dây đàn. Hai ngày nữa gửi cũng được, đừng thức đêm làm chi ông ơi.]
Uông Tễ chưa kịp hồi phục, nhưng anh đang rất vội.
Hôm nay trời đổ mưa lớn, mà ngày mai lại là chủ nhật. Buổi sáng anh dự định ra vườn gia cố mương thoát nước, buổi chiều thì cùng Phù Tô rửa ảnh chụp. Thời gian không còn dư dả để lo chuyện khác.
Anh đồng ý nhận công việc này là vì muốn trả ân tình ngày trước của Amanda. Cô ấy từng giúp anh lúc khó khăn, giờ anh cũng muốn đáp lại. Nhưng anh vẫn phân định rất rõ ràng: công việc này chỉ là tạm thời, không thể để nó làm xáo trộn cuộc sống hiện tại.
Nếu đêm nay không hoàn thành, thì ngày mai hoặc phải hy sinh buổi sáng làm vườn, hoặc chậm trễ buổi chiều với Phù Tô. Nhưng cả hai việc đó anh đều không muốn. So với những điều này, anh thà hy sinh thời gian ngủ của mình.
Đêm khuya tĩnh mịch, từng dòng số liệu hiện lên trên màn hình. Uông Tễ chăm chú nhìn, đôi mắt bắt đầu hơi mỏi. Anh liếc xuống góc phải màn hình máy tính, đã là 3 giờ sáng.
Cảnh tượng này làm anh nhớ về những ngày tăng ca trước đây, nhưng giờ không còn là văn phòng với những ô kính sáng loáng, cũng không phải những tòa cao ốc ngoài cửa sổ. Trước mắt anh bây giờ là gian bếp nhà Phù Tô, còn bên ngoài là núi rừng bao quanh, yên tĩnh và quen thuộc.
Tiếng then cửa nhẹ vang lên phá vỡ sự yên ắng. Uông Tễ quay lại, thấy Phù Tô trong bộ đồ ngủ bước ra từ phòng.
Anh khẽ hỏi: “Lại tỉnh rồi hả?”
Phù Tô thường hay tỉnh giấc giữa đêm, mà Uông Tễ thì ngủ không sâu. Nhiều lúc, chỉ cần Phù Tô thức dậy để uống nước, anh cũng sẽ theo đó mà dậy. Hai người sẽ ngồi ở quầy bếp hoặc trên sofa trò chuyện một lát, chờ buồn ngủ rồi lại quay về phòng.
Phù Tô gật đầu, giọng khàn khàn của người mới tỉnh: “Còn chưa xong à?”
“Sắp rồi.” Uông Tễ đáp.
Cả tầng hai chỉ có một chiếc đèn ngủ ở quầy bếp hắt ánh sáng dịu nhẹ. Phù Tô kéo đôi dép lê bước tới, rót nước cho mình rồi tiện tay rót thêm một ly cho Uông Tễ, đặt trước mặt anh.
Phù Tô ngồi xuống bên quầy bếp, ánh sáng từ trên trần hắt xuống đầu hắn, nhuốm một vẻ dịu dàng. Hắn nói: “Cậu cứ làm việc đi, tôi ngồi đây một lát.”
Uông Tễ tiếp tục công việc, đôi mắt chăm chú vào những dòng số liệu nhảy liên tục trên màn hình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Uông Tễ làm việc, Phù Tô không khỏi ngạc nhiên. Anh ấy trông rất khác so với thường ngày. Đúng là phần lớn mọi người khi làm việc và khi sinh hoạt đều sẽ có đôi chút khác biệt, nhưng ở Uông Tễ, sự khác biệt ấy thật rõ ràng.
Anh đeo kính, tập trung vào những con số trước mặt. Đây là kết quả của bao nỗ lực anh từng bỏ ra, là điều anh luôn nắm chặt trong tay. Uông Tễ từng có một vị trí rất cao trong ngành của mình, và từng đeo những chiếc thẻ danh thiếp mà nhiều người mơ ước. Giờ đây, anh lại ngồi đây, thong dong và chuyên chú, với một vẻ nghiêm túc đầy sức hút. Một sức hút không phô trương, chỉ dành cho những ai chịu khó quan sát kỹ càng.
Đến 4 giờ sáng, Uông Tễ kiểm tra số liệu lần cuối, rồi gửi đi cho đội bên kia để ngày mai họ thử nghiệm.
“Cuối cùng cũng xong.” Anh duỗi người, mắt đau nhức sau cả đêm nhìn màn hình. Anh tháo kính xuống, định đưa tay xoa mắt.
“Đừng lấy tay chạm vào.” Phù Tô nói, rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Lát sau, hắn quay ra với một chiếc khăn lông thấm nước ấm.
Hắn nhẹ nhàng áp khăn lên trán Uông Tễ: “Đắp một chút đi.”
Hơi ấm từ khăn khiến đôi mắt mỏi mệt của Uông Tễ dễ chịu hơn. Anh khẽ thở ra một tiếng thoải mái.
“Xong rồi thì đi ngủ đi.” Phù Tô bảo.
Uông Tễ lắc đầu, vẫn giữ chiếc khăn: “Cũng qua luôn rồi. Mai dậy bù giấc sau.”
Phù Tô im lặng một lúc, rồi nói: “Đừng vì tiền thuê nhà mà nhận mấy việc thức khuya thế này nữa.”
Uông Tễ bật cười, mắt vẫn nhắm: “Không nhận nữa đâu. Thật ra tôi cũng không định nhận, nhưng người giao việc là sếp cũ. Cô ấy là người tốt, giúp được thì tôi muốn giúp thôi.”
Phù Tô không nói gì thêm.
Chiếc khăn dần nguội đi, Uông Tễ lấy xuống, đôi mắt vì chườm nóng mà ướt mượt, khóe mắt còn hơi đỏ. Anh ngẩng lên, vừa chạm mắt Phù Tô đã vội nghiêng đầu né tránh. Anh gấp chiếc khăn lại, cầm lên tay xoa xoa rồi nói: “Đói quá.”
Phù Tô gật đầu: “Dùng não nhiều thì đói nhanh.”
Uông Tễ cười, rồi hỏi: “Tiramisu còn không?”
“Tôi biết ngay là cậu sẽ không ngủ yên nếu chưa ăn mà.” Phù Tô đứng dậy, mở tủ lạnh lấy món tiramisu đã ướp lạnh suốt tám tiếng. Hắn rắc thêm một lớp bột cacao lên trên, rồi đặt hai cái muỗng vào khay, đem ra bàn.
Ánh đèn dịu nhẹ hắt lên chiếc tiramisu, làm nổi bật lớp bề mặt mịn màng. Uông Tễ múc một muỗng đưa lên miệng, cảm nhận vị ẩm mịn hòa quyện của pho mát ngọt ngào và hương rượu rum đậm đà.
Anh ngước lên nhìn Phù Tô, đúng lúc hắn cũng nhìn anh.
Hai người đều định nói gì đó nhưng lại thôi, chờ đối phương mở lời trước. Chỉ có tiếng chó sủa vang lên từ sân sau.
“Chó con giờ này mới về hả?” Uông Tễ ngạc nhiên.
Đêm nay sự việc quá nhiều, cả hai người đều mệt mỏi mà quên mất việc xuống kiểm tra ổ chó dưới lầu.
Phù Tô đặt muỗng xuống, bước ra sân phơi. Uông Tễ lặng lẽ theo sau, vừa đi vừa hỏi: “Chiều nay trời mưa lớn, nó có bị ướt không?”
Từ sân phơi đi xuống, cả hai nhìn thấy chú chó từ khe hở lan can chui vào khu vườn, giờ đã yên vị trong ổ, chỉ còn cái đuôi ngắn ngủn thò ra ngoài.
Phù Tô nghiêng đầu nhìn, thản nhiên nói: “Không đâu. Nếu nó thấy khó chịu cần tắm rửa, chắc chắn sẽ ở cầu thang mà sủa ầm lên. Sủa một tiếng là để báo với tôi rằng nó đã về giờ chuẩn bị đi ngủ.”
Uông Tễ múc thêm một thìa bánh pho mát trong tay, cười nhẹ: “Giờ này mà nó cũng sủa để gọi anh sao?”
“Ừ,” Phù Tô hơi cúi người, chống tay lên lan can, ánh trăng mờ hòa cùng làn gió đêm làm mái tóc lòa xòa trên trán hắn khẽ bay, “Tôi luôn phục vụ nó, bất kể ngày đêm.”
Uông Tễ bật cười: “Anh cưng nó thật. Một mặt yêu chiều, một mặt nuôi thả tự do. Sau này làm cha rồi nuôi con cũng thế à?”
Khoảnh khắc câu nói ấy buột ra, Uông Tễ thoáng khựng lại, chính anh cũng thấy bất ngờ. Anh cụp mắt xuống, không rõ vì sao bản thân lại không tự nhiên đến vậy. Trong cảm giác mơ hồ khó tả, anh chỉ mím môi im lặng, vị cacao đắng nhẹ còn vương nơi đầu lưỡi.
Đèn cảm ứng dưới sân vườn, vốn sáng lên vì động tĩnh của chú chó, giờ đây lại tắt ngấm, trả lại màn đêm yên tĩnh.
Sau một hồi im lặng, Phù Tô nhướng mày, giọng pha chút chế giễu: “Nghe cậu nói vậy, tôi còn chưa từng nghĩ đến chuyện làm cha đâu đấy.”
Cả đêm không ngủ khiến đầu óc Uông Tễ trở nên mơ hồ. Trong bóng tối nhàn nhạt, anh cứ ngỡ Phù Tô đang nhìn mình, nhưng lại không dám chắc. Anh cũng chẳng muốn ngẩng lên để kiểm tra, chỉ cúi đầu thấp hơn, giọng trầm trầm: “Vậy à? Còn tôi thì ngày nào cũng nghĩ.”
Tấm rèm nơi cửa sổ khẽ lay động, gió mang theo mùi đất, bên ngoài dường như mưa lại bắt đầu rơi.
Phù Tô nghiêng đầu nhìn Uông Tễ qua khe hở rèm, ánh sáng nhạt nhoà lướt qua đôi mắt thẫm đượm hơi nước của anh. Hắn khẽ cười, bắt chước ngữ điệu Uông Tễ vừa rồi, hỏi: “Vậy à?”
Sau đó, như thể tò mò thật sự, hắn nghiêng đầu hỏi tiếp: “Còn chưa từng yêu ai, thì lấy gì mà nghĩ nhiều đến thế?”