• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tới trước cửa nhà Uông Tễ, Phù Tô chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ bước theo anh vào. Uông Tễ đẩy cánh cửa sân sau, dẫn hắn lên lầu hai.

Đến phòng khách, Phù Tô tiện tay ném cái túi lên bàn trà, rồi bảo: “Tôi hơi mắc… cho tôi mượn nhà vệ sinh xíu.”

Uông Tễ cười, không quên cà khịa: “Anh không mắc mới lạ. Một nồi cháo, thím tôi uống đúng một chén, còn lại anh xử sạch. Ai không biết lại tưởng anh nhịn khát ba ngày.”

Phù Tô bật cười, đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Một lúc sau khi hắn quay lại, tay còn vẫy vẫy cho khô, Uông Tễ vẫn ngồi trên sofa, ánh mắt dừng ở cái túi trên bàn trà nhưng không có ý động vào.

“Sao không mở ra coi thử?” Phù Tô hỏi, tiện tay rút một tờ khăn giấy lau tay.

Uông Tễ ngẩng lên nhìn hắn: “Tôi còn chưa biết anh mang cái túi đó tới là muốn tôi xem cái gì, hay đơn giản là không nhịn nổi mà chạy lên kiếm nhà vệ sinh.”

Phù Tô phá lên cười: “Cũng không đến nỗi gấp như vậy đâu.”

Hắn cầm cái túi đưa qua: “Cầm đi, coi thử đi.”

Uông Tễ nhận lấy. Trong túi không có thêm lớp gói nào khác, chỉ cần hơi rung nhẹ là toàn bộ rơi ra sofa. Thứ bên trong không phải gì khác, chỉ là một chồng ảnh chụp.

Thoáng nhìn qua, anh bật cười, khóe mắt khẽ cong, vẻ mặt có chút thú vị: “Đúng thật là…”

Giữa hai người, tấm ảnh trên cùng đập vào mắt là khoảnh khắc lần thứ hai họ gặp nhau. Khi ấy trời vẫn còn xuân, cây trà hoa đỏ trong sân nở rộ, rực rỡ. Phù Tô ngồi trước bát canh cơm cháy, tay chụp ảnh. Trong góc bức ảnh, mờ mờ hiện lên bàn tay của Uông Tễ đang cầm đũa.

Tấm ảnh đó lúc ấy chụp xong, Phù Tô còn chìa điện thoại cho anh xem. Nhưng cảm giác khi nhìn thấy lúc đó khác xa so với hiện tại, khi thời gian đã trôi qua lâu như vậy.

Phù Tô rót thêm một chén nước, nhìn Uông Tễ, cười hỏi: “Có phải cậu đã đoán ra từ sớm rồi không?”

Uông Tễ cầm lấy chồng ảnh, “À” một tiếng, rồi đáp: “Anh còn uống nước nữa à? Bớt bớt lại, thương cái bàng quang với quả thận của anh chút đi.”

Phù Tô nhướng mày, nói: “Cảm ơn à, thận và bàng quang của tôi vẫn tốt lắm.”

Hắn lại hỏi: “Sao cậu đoán ra được?”

Uông Tễ dựa lưng vào ghế, giọng điềm nhiên: “Uông Dịch Dương bảo là từ tiệm rửa ảnh lấy về. Không phải ảnh thì còn gì vào đây? Nếu là thứ khác, tôi cũng ngại chẳng dám hỏi anh thẳng thừng thế này. Ai lại đi lục lọi đời tư của người khác chứ.”

Phù Tô bật cười, đáp: “Nhỡ đâu là ảnh riêng tư của tôi thì sao?”

Uông Tễ ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, nói tỉnh bơ: “Sao? Anh còn nhờ được Uông Dịch Dương chụp lén ảnh trần trụi của mình à?”

Không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, Phù Tô cũng phì cười: “Hà, chứ cậu nghĩ tôi mua cả tủ thiết bị kia để làm gì? Chụp phong cảnh thì đâu cần xịn đến thế.”

Uông Tễ liếc hắn, nửa đùa nửa thật: “Phong cảnh không cần, nhưng chụp anh… trần trụi thì lại cần à?”

Anh vừa nói, tay vẫn chăm chú lật mớ ảnh trên tay.

Phù Tô nhìn thấy dáng anh cúi đầu, tay đưa tới khẽ chạm nhẹ vào cổ anh, bảo: “Ngẩng đầu lên chút đi, đừng cúi như vậy, muốn đau cổ à?”

Nghe lời, Uông Tễ ngẩng lên, rồi dựa lưng vào sofa, thẳng người lại. Anh gom chồng ảnh, từng tấm mà lật xem.

Lúc nãy chỉ thấy vài tấm đã không cảm giác gì, nhưng giờ cầm toàn bộ trong tay, cảm giác rõ ràng hơn nhiều. Rõ ràng thời gian hai người quen nhau chưa lâu, vậy mà chồng ảnh này lại dày nặng, đến mức một bàn tay anh gần như không ôm trọn được.

Chồng ảnh quá dày, lật từng tấm làm ngón tay anh hơi đau. Xem xong một tấm, anh lại đưa qua cho Phù Tô. Nhiều tấm là ảnh của anh, nhưng nhìn qua đã không nhớ nổi là Phù Tô chụp khi nào.

Anh cầm một tấm có hình món trứng xào hương xuân, hỏi: “Tấm này anh chụp lúc nào? Tôi không nhớ gì cả.”

Phù Tô suy nghĩ một lát, rồi cười bảo: “Lúc anh đang cắt bánh đấy.”

Nghe vậy, Uông Tễ liền cầm tấm ảnh, soi kỹ. Anh còn với tay lấy kính từ dưới bàn trà mang vào, dù cận thị không nặng nhưng anh thường chỉ đeo khi đọc sách.

Đeo kính vào, anh nhìn chăm chăm vào góc phải phía trên của ảnh, quả nhiên thấy một hình bóng mờ mờ, chính là nửa người anh đứng bên cạnh lò nướng.

“Thế tấm này thì sao? Anh chụp lén tôi à?”

Tấm ảnh chụp trong xe. Uông Tễ ngồi ghế phụ, ôm một rổ dâu tằm mới hái, trên tay còn cầm cây kem, đầu dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt ngủ. Từ góc chụp của Phù Tô, có thể thấy rõ hàng mi rũ xuống và sống mũi cao của anh.

Phù Tô đáp, giọng đầy vẻ đắc ý: “Chụp lén cái gì? Tôi chụp công khai mà. Điện thoại còn kêu tách rõ ràng, cậu ngủ say đến mức chẳng thèm tỉnh. Lúc đó, tôi đến cửa nhà cậu rồi mà gọi mãi cậu có chịu dậy đâu.”

Ngày hôm ấy, sau khi hái dâu tằm xong, trời nóng nực, cả hai về xe ngồi ăn kem. Phù Tô chọn kem ốc quế, chậm rãi gặm từng miếng. Uông Tễ cầm một cây kem xanh lục, ăn vội chỉ hai ba miếng đã xong, rồi ngả người ngủ luôn, giấc ngủ hiếm thấy đến mức sâu thật sự.

Phù Tô lúc ấy không đánh thức anh, chỉ đậu xe trước cổng nhà anh, bật điều hòa ngồi đợi nửa tiếng, đến khi Uông Tễ tự mở mắt.

Ý nghĩa của những tấm ảnh nằm ở những khoảnh khắc như thế. Bây giờ xem lại, từng giây phút bình yên mà họ trải qua bên nhau như được tái hiện ngay trước mắt, khiến người ta vừa cảm thấy lạ lẫm, vừa ấm áp đến khó tả.

Những tấm ảnh phần lớn chụp đồ ăn, đều là hai người cùng nhau thưởng thức. Đặc biệt, không ít tấm chụp giữa chừng khi món ăn đã vơi đi một nửa. Nhưng dù chụp dở dang như thế, cách bày biện của đồ ăn vẫn chỉnh chu, không chút khó coi. Dù chỉ là những món ăn thường ngày, chúng vẫn toát lên vẻ bình dị, đậm chất đời thường, như khoảnh khắc trong ảnh đang kể câu chuyện của riêng nó.

Ngoài đồ ăn, ở góc ảnh hay hậu cảnh mờ ảo, Uông Tễ luôn xuất hiện đâu đó. Lúc là một nụ cười thấp thoáng ở góc cạnh, khi là cánh tay với xương cổ tay nổi rõ lúc gắp thức ăn. Tất cả đều khiến người xem cảm nhận anh như một phần không thể thiếu của mỗi khung hình, bị “đóng khung” trong thế giới ảnh của Phù Tô.

Có lẽ sự kỳ diệu của nhiếp ảnh nằm ở chỗ đó. Nhìn những tấm ảnh, Uông Tễ bất giác nhận ra bản thân qua một góc nhìn lạ lẫm. Nhìn kỹ, anh phát hiện ra ngón tay mình dài, trên khớp ngón trỏ tay trái còn có một nốt ruồi nhỏ xíu mà bình thường anh chưa bao giờ để ý.

Từ mùa xuân đến hè, chồng ảnh cứ dày dần lên. Đến tấm cuối cùng, chỉ còn một bức duy nhất nằm lại trên tay Uông Tễ.

Đó là một bức ảnh nổi bật, được chụp trong vườn nhà Phù Tô vào một ngày trời trong xanh. Khắp tường dây leo xanh ngát như thác nước buông dài, hoa tường vi phía sau anh bung nở rực rỡ. Uông Tễ đứng quay đầu lại, ánh sáng mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu lên gương mặt anh những vệt sáng mềm mại. Trong ánh mắt tròn to vì ngạc nhiên ấy như mang theo ánh sáng, sống động đến mức tựa như khoảnh khắc ấy vẫn còn đọng lại trong hiện thực.

Đây là lần đầu tiên ống kính của Phù Tô không hướng vào phong cảnh, mà chĩa thẳng vào con người.

Uông Tễ cầm bức ảnh lên, ngắm nghía rất lâu.

Phù Tô ngồi bên cạnh, phá vỡ sự im lặng: “Cô bé ở tiệm rửa ảnh chắc có chỉnh sửa chút xíu, chứ sao nhìn không giống với lúc tôi xem trong máy ảnh nhỉ?”

Nghe vậy, Uông Tễ quay đầu, mắt mở to đầy vẻ thắc mắc, giống hệt ánh mắt trong bức ảnh. Bình thường đôi mắt anh tuy to, nhưng luôn có độ cong mềm mại. Giờ đây, mở lớn lại tròn xoe, trong vắt như quả nho: “Chỗ nào không giống? Tôi vốn đã đẹp trai sẵn mà.”

Phù Tô bật cười. Uông Tễ cũng cười theo, không quên bồi thêm: “Thật mà! Tôi đẹp sẵn, không cần chỉnh sửa đâu.”

“Ừ thì đúng vậy,” Phù Tô nói, “Tấm nào cậu cũng xem lướt, riêng tấm này thì ngắm kỹ mãi. Nếu không đẹp thì đã chẳng lưu luyến lâu thế.”

Uông Tễ búng tay vào cánh tay Phù Tô, cười cợt: “Bớt trêu tôi đi. Tấm này anh chụp cũng khá lắm.”

Trong lúc bông đùa, khuỷu tay Uông Tễ vô tình để lộ hai nốt muỗi đốt đỏ lên. Phù Tô liếc qua thấy, hỏi ngay: “Hộp thuốc ở đâu?”

Uông Tễ còn đang dán mắt vào bức ảnh, đáp bâng quơ: “Dưới kệ TV.”

Phù Tô đứng dậy đi lấy thuốc. Uông Tễ ngồi lại trên sofa, ánh mắt đăm chiêu nhìn chồng ảnh. Anh khẽ thở dài, giọng đầy cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật. Từng ngày trôi qua, chưa kịp cảm nhận gì đã thấy hết nửa năm. Xem lại ảnh mới nhận ra, hóa ra đã lâu như vậy.”

Từ mùa xuân đến mùa hạ, mọi thứ trôi qua như một cái chớp mắt. Nhưng nhìn lại những tấm ảnh, từng khoảnh khắc, từng kỷ niệm lại ùa về, sống động và chân thật như chưa hề phai nhạt. Anh và Phù Tô, từ hai người xa lạ, giờ đã trải qua biết bao nhiêu thời gian bên nhau.

Phù Tô quỳ một gối tìm thuốc trong ngăn kéo. Có lẽ khoảng cách hơi xa, lời Uông Tễ nói hắn không nghe rõ, hoặc có lẽ hắn cố tình không đáp.

Uông Tễ nhìn hắn, ánh mắt dừng lại trên người Phù Tô. Hôm nay hắn mặc chiếc áo vải thô đơn giản cùng quần dài thoải mái. Bộ trang phục không có gì đặc biệt, nhưng mặc trên người hắn lại toát lên vẻ gọn gàng, khoáng đạt.

Phù Tô kéo ngăn kéo, tìm kiếm trong hộp thuốc, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Cánh tay hắn gân guốc, từng đường nét rõ ràng từ bàn tay đến bắp tay, ẩn hiện bên dưới tay áo xắn hờ. Tìm được thuốc mỡ và tăm bông, hắn đóng ngăn kéo, đứng dậy rồi quay lại ngồi cạnh Uông Tễ trên sofa.

Cánh tay Uông Tễ bị muỗi cắn đầy vết sưng đỏ. Phù Tô nhìn qua, hỏi: “Trên đùi có không?”

Uông Tễ vén quần, để lộ những vết cắn dày đặc. Có vài vết mới đỏ tấy, một số khác đã mờ đi nhưng vẫn để lại dấu tích nhạt nhòa. Thậm chí đến cả phía sau đầu gối cũng có vài vết cắn mà anh không thể tự bôi thuốc.

Phù Tô không đưa thuốc mỡ cho anh mà tự tay bôi. Hắn nhúng tăm bông, cẩn thận chấm thuốc lên từng vết đỏ.

Uông Tễ vốn đang mải mê với chồng ảnh, giờ bị đầu tăm bông chạm vào liền cảm thấy ngứa ngáy. Anh đưa tay định gãi, nhưng Phù Tô đã ấn mạnh tăm bông xuống chỗ cần bôi.

“Đang bôi thuốc mà cũng gãi à?” Phù Tô liếc nhìn anh.

Uông Tễ tựa cằm lên đầu gối, cười nhẹ: “Không sao đâu. Từ nhỏ tới giờ cứ đến mùa này là người tôi đầy vết sưng như vậy. Đây mới bắt đầu thôi, đến khi hè qua sẽ tự khỏi.”

Anh kể hồi nhỏ da trắng trẻo, mỗi vết cắn lại càng nổi bật. Cả người như nam châm hút muỗi, dù xịt nước hoa hay dùng thuốc đuổi cũng không ăn thua. Mùa hè, tay chân anh toàn là vết sưng đỏ, cào đến nát cả da cũng không hết ngứa. Ban đêm, anh thường ngứa đến mức hừ hừ trong giấc ngủ, khiến ông nội phải ngồi quạt muỗi suốt cả đêm.

“Càng gãi càng ngứa. Nếu cào trầy da, tối còn ngủ được nữa không?” Phù Tô nghiêm giọng.

Bôi xong hai cánh tay, hắn dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào đầu gối Uông Tễ, ý bảo anh duỗi chân ra.

Uông Tễ thở dài, vừa duỗi chân vừa nói: “Không gãi cũng không ngủ được. Đợi lát nữa tôi nằm nghỉ chắc lại phải dậy đập muỗi. Không chỉ cắn người, mấy con muỗi còn kêu điếc tai.”

Anh vốn ngủ rất nông. Chỉ cần một con muỗi vo ve bên tai là lập tức tỉnh giấc, cả đêm không yên, phải đuổi bắt cho đến khi không còn con nào trong phòng.

Phù Tô nghe xong, hơi nhíu mày: “Không đóng cửa sổ lại à?”

“Có đóng chứ. Nhưng vô ích thôi, trong núi mà, muỗi ở khắp nơi.”

Ở trong núi là thế, cảnh đẹp thì đẹp, nhưng đến mùa hè, muỗi mòng đủ loại không cách nào tránh được.

“Nhưng nhà anh thì không bị à? Theo lý thuyết, vườn hoa cỏ nhiều thế kia phải là chỗ hút muỗi chứ.” Uông Tễ vừa nói vừa nhìn Phù Tô. Người này mặc quần dài, không thấy chân thế nào, nhưng tay thì chẳng có lấy một vết đỏ.

Phù Tô giải thích: “Có hệ thống xua muỗi.”

Vườn nhà hắn rất rộng, trong góc vườn có lắp hệ thống phun sương, mỗi ngày đều đặn phun dịch xua muỗi chiết xuất từ thảo dược tự nhiên. Ngoài ra còn có máy diệt muỗi, thậm chí lúc xây vườn, hắn đã cho trồng cả một dải cây có tác dụng xua muỗi như thiên trúc quỳ và vạn thọ cúc.

Nhờ sức mạnh của tiền bạc, trong nhà Phù Tô hiếm khi xuất hiện một con muỗi nào. Vì vậy, hắn không ngờ Uông Tễ lại bị muỗi cắn đến thảm như thế. Ngày thường, Uông Tễ sợ nắng nên toàn mặc quần dài, áo tay dài, che kín mít, hắn cũng không để ý.

Nghe xong, Uông Tễ ngẩn người: “Hóa ra là để xua muỗi à. Hôm trước tôi nhìn qua, còn tưởng anh xa xỉ lắp đài phun nước chơi.”

Phù Tô bôi xong thuốc cho chân trái, vỗ nhẹ đầu gối anh, bảo đổi chân: “Tôi lắp đài phun nước trong nhà để ai ngắm chứ?”

“Để tôi ngắm chứ còn ai nữa.” Uông Tễ duỗi thẳng chân phải ra. Nói xong lại vô ý, cổ chân anh chạm lên đầu gối Phù Tô. Người kia khựng lại một chút nhưng không nói gì.

Uông Tễ cười hì hì: “Chính anh không thấy đẹp sao? Mấy tia nước phun lên nhìn vừa mát mắt, vừa đẹp, giống như tôi vậy.”

Phù Tô không đáp, bôi nốt thuốc rồi đứng dậy đi rửa tay. Quay lại, hắn liếc vào phòng ngủ của Uông Tễ, thấy khung cửa sổ đối diện thẳng khu rừng sau nhà. Thảo nào muỗi vào kín phòng, cắn anh đến mức đó.

Trong phòng khách, Uông Tễ toàn thân bôi đầy thuốc mỡ, sợ làm bẩn sofa nên co đầu gối ngồi, không dám để chân chạm vào gì. Với dáng cao hơn mét tám của anh, tư thế này khiến anh trông nhỏ bé đi hẳn. Có vẻ thuốc mỡ chưa dịu ngứa, anh lại giơ tay lên gãi.

“Không biết rút kinh nghiệm.” Phù Tô bước lại gần, bình thản nói.

Uông Tễ nghe tiếng, buông tay ngay: “Không gãi mà ngứa quá chịu không nổi. Nghĩ xem, hơn ba mươi tuổi đầu, còn bị người khác bắt gặp cào vết muỗi cắn, mất mặt ghê.”

Phù Tô liếc anh, không ngồi xuống mà bắt đầu dọn chồng ảnh trên sofa.

Uông Tễ tưởng hắn định về, vội xỏ dép đứng lên: “Anh về à? Để tôi giúp cất đồ.”

Anh cúi xuống định lấy túi nhưng bị Phù Tô ngăn lại: “Để đó tôi lo, cậu tự dọn đồ của mình đi.”

“Dọn gì cơ?” Uông Tễ ngơ ngác.

Phù Tô xếp ảnh vào túi, rồi nói: “Quần áo, khăn tắm, mấy thứ cậu cần dùng tối nay. Mang hết lên đi.”

“Hả?” Uông Tễ ngẩn ra.

Toàn thân anh, tay áo và ống quần đều vén lên vì bôi thuốc, dáng vẻ hơi luộm thuộm. Phù Tô nhìn anh từ đầu đến chân, giọng trầm trầm: “Cả người đỏ ửng trông tội nghiệp thế này. Lên nhà tôi mà ngắm đài phun nước đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK