“… Là vậy đó. Sáng nay em gái tôi mới gọi, còn chưa kịp báo với anh. Tôi phải đi dự một đám cưới.”
Phù Tô cầm muỗng múc một muỗng trứng chưng đường nâu trước mặt, nhưng lại không đưa lên miệng. Tiếng muỗng inox chạm vào thành bát sứ trắng phát ra âm thanh trong trẻo, khiến lòng hắn không kiềm được mà thả lỏng đôi chút.
Hắn cúi đầu, khẽ nói: “Hiểu lầm rồi.”
Uông Tễ liếc hắn một cái: “Sao, tưởng tôi nhân lúc anh chưa khỏe mà đi chơi hả?”
Phù Tô cười nhẹ, đưa muỗng trứng chưng lên nếm thử, đáp: “Ngọt ghê.”
“Có đường nâu với dầu mè trong đó mà.”
Hai người cúi đầu tiếp tục ăn. Uông Tễ gắp một miếng cà tím không còn quá nóng đưa vào miệng. Anh tất nhiên biết Phù Tô đã hiểu lầm điều gì, nhưng nếu hắn không nói ra, anh cũng chẳng muốn làm rõ. Dù sao, trong mối quan hệ giữa họ, người có khả năng rời đi lớn hơn chính là Phù Tô.
Gia đình, ký ức tuổi thơ và cả những tháng ngày trưởng thành của Uông Tễ đều gắn bó với nơi này. Nhưng Phù Tô thì không, quê hương hắn cách đây cả một đại dương.
Nuốt miếng cà tím, Uông Tễ hỏi: “Chắc đi tầm hai, ba ngày thôi. Anh ổn chứ? Nếu có chuyện gì, cứ sang tìm chú Uông thím Uông.”
“Ổn mà,” Phù Tô đáp, “tôi khỏe rồi, không sao đâu.”
Tối trước ngày đi Hàng Châu, Uông Tễ về nhà mình để lấy vali và soạn đồ. Sau bữa cơm, Phù Tô đi dạo rồi tiện theo anh về luôn.
Ban đầu, việc anh chuyển sang nhà Phù Tô ở chỉ là tạm thời, nhằm tránh muỗi khi mùa hè vừa qua. Nhưng rồi khi hè vừa hết, Phù Tô lại bệnh, và mọi chuyện cứ thế kéo dài đến đầu thu, không ai trong hai người nhắc gì thêm.
Khi Uông Tễ vừa mở miệng bảo sẽ chuyển về nhà mình, Phù Tô hơi ngẩn ra. Lúc đó, hắn vừa ăn xong, ngồi trên ghế sofa với một quyển sách trên tay.
Là sách chuyên ngành kinh tế. Đó cũng là lý do Uông Tễ luôn mặc định rằng Phù Tô rồi sẽ rời đi. Anh gần như chắc chắn rằng chuyến đi đến ngôi làng nhỏ hẻo lánh này chỉ là một cách để hắn tìm chút mới lạ, thư giãn tạm thời. Khi chán rồi, hắn sẽ quay về với công việc rực rỡ trong ngành tài chính của mình.
“Tối nay hả?”
“Ừa,” Uông Tễ nói, “tiện tôi phải soạn đồ luôn, mai đi rồi.”
Phù Tô hỏi: “Nhà cậu hai tháng nay chưa ở, không lẽ giờ dọn dẹp hết trước khi ngủ? Không phải còn phải thu xếp đồ đạc nữa sao?”
Uông Tễ nghe vậy, ngẫm nghĩ đôi chút.
Phù Tô cúi đầu tiếp tục xem quyển sách trong tay, vừa đọc vừa nhấn nhẹ vào huyệt thái dương: “Đi Hàng Châu ba ngày, về lại phải dọn nhà nữa. Thu tới còn chưa kịp tích trữ gì, mà coi bộ cậu vận động vượt mức cần thiết rồi đó.”
Không thể phủ nhận, lời hắn nói nghe rất hợp lý. Uông Tễ đứng yên ngẫm nghĩ vài giây, cuối cùng cười nói: “Thôi được, vậy tôi lại làm phiền thêm một đêm nữa ở nhà anh vậy.”
Nghe vậy, Phù Tô khẽ cười, âm thanh nhẹ như gió thoảng: “Vinh hạnh của tôi mà.”
Tranh thủ khi mặt trời còn chưa lặn hẳn, ánh sáng nhàn nhạt phủ trên bầu trời, cả hai cùng thong thả đi về nhà Uông Tễ. Căn nhà đã hai tháng không có người ở, mọi thứ phủ đầy bụi mờ.
Uông Tễ cầm cây lau nhà, bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ. Đã quen với máy lau nhà hiện đại, giờ chuyển qua cây lau bằng bọt biển làm anh thấy không quen. Căn nhà không còn hệ thống điều hòa ba chiều, không khí trong phòng như ngột ngạt hơn hẳn. Đúng là đời sống khổ trở nên giàu dễ, từ giàu quay lại khổ thì khó.
Chiếc vali được mở ra đặt trên sàn, Uông Tễ bắt đầu lấy quần áo từ tủ ra.
Dù chỉ dự một đám cưới, em gái anh Uông Duệ cũng rất chú trọng, thuê cả đội quay phim và chụp ảnh nổi tiếng. Vì tổ chức ngoài trời, cô còn gửi kèm dress code trong thiệp mời điện tử, yêu cầu trang phục tông màu nhạt không bão hòa như trắng, kem, hoặc xanh nhạt. Nam giới được khuyến khích mặc sơ mi trắng và quần âu tối màu, tuyệt đối không được mặc áo ba lỗ, quần đùi hay mang dép lê.
Uông Tễ chọn hai chiếc sơ mi trắng, một chiếc quần âu, thêm áo khoác mỏng cho những buổi tối se lạnh đầu thu. Cùng với đồ dùng cá nhân và vật dụng cần thiết, chiếc vali xách tay 20 inch chỉ vừa lấp đầy một nửa.
Phù Tô đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn ngọn đồi phía sau nhà. Nghe tiếng anh đóng vali lại, hắn quay đầu hỏi: “Xong rồi hả?”
“Xong rồi.” Uông Tễ gài chốt vali.
Chiếc vali khi được kéo trên con đường xi măng không bằng phẳng ở làng phát ra âm thanh khó chịu, rõ ràng quảng cáo siêu yên tĩnh là trò lừa đảo.
Mấy ngày trước, Uông Tễ nghe lỏm được bác sĩ của Phù Tô nói rằng tai hắn đang trong giai đoạn hồi phục. Dù vẫn chưa nhạy với âm thanh tần số thấp, nhưng lại cực kỳ nhạy cảm với tiếng ồn, dễ gây kích thích ù tai.
Kéo vali được vài bước, Uông Tễ nghĩ tiếng động này có thể làm Phù Tô khó chịu nên anh đổi sang xách vali lên bằng tay.
Nhưng khi vừa định đổi tay từ phải sang trái, Phù Tô đã nhanh chóng cầm lấy.
“Anh làm gì đó?” Uông Tễ ngạc nhiên.
“Không phải cậu mỏi tay à?” Phù Tô nhìn anh.
“Đâu đến nỗi. Vali nhỏ xíu, xách có mấy bước đường mà.” Uông Tễ bật cười. “Tôi chỉ đổi tay để tay phải nghỉ tí, cho tay trái được vận động thôi.”
Phù Tô gật gù: “Cậu đối xử công bằng ghê.”
Hắn tự nhiên đặt lại chiếc vali vào tay Uông Tễ, rồi nói: “Thì cứ để tay trái cậu dùng đi.”
Uông Tễ nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Hai người đàn ông, một người vừa mới khỏi bệnh, bảo Phù Tô xách cái vali nhẹ này thì anh thấy kỳ kỳ. Nhưng giờ hắn đã cầm lên rồi lại trả về, Uông Tễ cười khẽ: “Qua lại mấy lần chắc cũng tới nhà rồi.”
Nụ cười trong mắt lan ra khóe miệng, rõ ràng chỉ đang đùa. Phù Tô cũng cười, tiếp tục xách vali. Đi được vài bước, hắn chợt cảm thấy trọng lượng không đúng, liền hỏi: “Cậu không phải đi ba ngày à? Sao đồ đạc ít dữ vậy?”
“Vì chỉ đi ba ngày, nên mang ít thôi.” Uông Tễ trả lời. “Ba ngày, chứ có phải ba tuần đâu.”
Uông Tễ vốn thường xuyên công tác, việc sắp xếp hành lý luôn theo nguyên tắc tối giản. Có những chuyến đi hai ngày một đêm, anh chỉ cần mang một chiếc balo. Những dịp như du lịch công ty hoặc họp mặt, hành lý của anh thường nhẹ đến mức dư cân để chia sẻ cho đồng nghiệp.
Phù Tô cũng đi công tác thường xuyên, nhưng rõ ràng khác hẳn Uông Tễ. Hắn luôn ưu tiên sự thoải mái và chất lượng, nên vali ba ngày của hắn chắc cũng ngang với vali ba tuần của người khác.
Hai người vốn không thể đồng thuận về cách chuẩn bị hành lý, tự giác chuyển đề tài. Đi được nửa đường, Uông Tễ chỉ tay về phía sườn đồi bên cạnh: “Cây dẻ kìa.”
Phù Tô theo hướng tay anh nhìn qua, quả nhiên thấy một cây cao lớn, tán lá xanh um, trên cây treo lủng lẳng những quả gai tua tủa, trông xa thì mềm mại đáng yêu nhưng thật ra đầy gai nhọn.
Uông Tễ hào hứng: “Chờ dẻ chín rồi mình đi lượm về nấu với gà, ngon lắm.”
Gà om hạt dẻ, món không thể thiếu của mùa thu tại vùng này, cũng là món đặc trưng mà mọi quán ăn quê hay nhà hàng ở thị trấn đều thêm vào thực đơn mùa này.
Hạt dẻ tươi om cùng thịt gà đã xào lên có màu cánh gián, đầu tiên nấu liu riu cho thấm, sau đó tăng lửa lớn để nước sốt sánh lại. Món ăn thành phẩm là sự hòa quyện giữa miếng thịt gà mềm thơm, hạt dẻ bùi bùi, lớp nước sốt sóng sánh đậm đà. Ban đầu nếm thấy vị mặn mà, nhưng sau đó hậu vị lại ngọt ngào khó quên.
Hạt dẻ còn có thể nấu cùng sườn để làm canh, dùng làm nhân bánh hạt dẻ, hoặc hấp với đậu đỏ để làm bánh bao nhân dẻ. Uông Tễ khi còn bé, ngoài những ngày Tết vào mùa đông, thời điểm yêu thích nhất chính là mùa thu, và điều anh mong đợi nhất mỗi mùa thu chính là hạt dẻ.
Ở vùng Vân Lĩnh, cây dẻ mọc rất nhiều. Khi đến mùa chín, ngay cả những cụ già tiết kiệm nhất cũng thường giết một con gà hay mua một ít sườn về nấu hạt dẻ để bồi bổ cơ thể, chuẩn bị cho mùa đông giá rét sắp đến. Hạt dẻ được xem là thực phẩm bổ tỳ vị, khỏe thận và tăng cường sức khỏe.
“Chừng nào thì chín?” Phù Tô phối hợp hỏi.
“Cuối tháng Chín là lấy gậy đánh được rồi. Lúc đó hạt dẻ còn non, ăn sống cũng ngọt.”
Việc lấy hạt dẻ thật sự là phải “đánh”. Người ta dùng một cây tre dài, nhắm vào những chùm hạt dẻ trên cành, rồi dùng sức gõ mạnh để chúng rơi xuống. Vì vậy, lúc đi đánh dẻ luôn phải đội nón bảo vệ, bởi nếu không, quả dẻ gai rơi trúng đầu sẽ rất đau. Hạt dẻ sau khi đánh về phải để vài ngày, đợi lớp vỏ gai bên ngoài khô đi mới dễ bóc lấy nhân bên trong.
Lúc này chỉ mới đầu thu, hạt dẻ còn non, nên phải dùng gậy đánh. Đợi vài cơn gió thu nữa thổi qua, quả dẻ sẽ tự rụng cùng lá vàng. Đến khi đó, chỉ cần dẫm lên thảm lá khô vàng rụng đầy đất mà nhặt cũng đủ.
Uông Tễ vừa nghĩ đến thôi đã tưởng tượng như mình cảm nhận được làn gió thu mát rượi, nghe thấy tiếng bước chân mình nghiến trên thảm lá vàng xào xạc.
Những ngày thơ bé đã xa, tuổi thơ không còn, những ký ức thuở ấy dần trở nên mờ nhạt. Nhưng thời gian vẫn tiếp tục trôi, và trong chặng đường ký ức mới, lại sẽ có thêm những khung cảnh mới, những con người mới hiện diện trong cuộc đời.
“Vậy chờ cậu về là vừa kịp để đánh dẻ rồi.” Phù Tô nhìn đồng hồ trên tay, gần đây hắn luôn đeo để theo dõi nhịp tim.
“Đi ba ngày, hôm cậu về là đúng ngày cuối cùng của tháng Chín.”
“Vậy à.” Uông Tễ đáp qua loa.
Đầu thu, không khí mát lạnh dần thấm vào từng ngọn cỏ, cành cây. Mùa hoa rực rỡ đã qua, trên những sườn đồi, cây cối đong đưa nhè nhẹ theo làn gió.
Anh nhìn bóng lưng Phù Tô trước mặt, đột nhiên cảm thấy, ba ngày nghe qua tưởng ngắn, nhưng hình như cũng không ngắn chút nào.
“Cậu nhập định hả?” Phù Tô lên tiếng.
“Hả?” Uông Tễ sực tỉnh, nhìn qua hắn, “Anh nói gì cơ?”
Phù Tô vừa bước từ phòng tắm ra, trên tay cầm khăn lau tóc: “Nghĩ gì mà ngồi im lìm vậy? Lấy đồ xong về đây ngồi hơn tiếng đồng hồ không nhúc nhích, tôi tưởng cậu nhập định rồi.”
Nghe vậy, Uông Tễ khẽ nhúc nhích tay chân, quả thật có chút tê mỏi. Anh đã tới cái tuổi phải chú ý không nên ngồi lâu, vội đứng dậy vận động vài cái cho cơ thể đỡ cứng đờ.
“Đi tắm đi,” Phù Tô nói, “Tám giờ rồi, tắm xong mau ngủ. Mai sáng tôi chở cậu đi.”
Uông Tễ mua vé tàu cao tốc chiều mai. Sáng sớm phải bắt xe từ Vân Lĩnh lên thị trấn, từ thị trấn lại đi xe đến thành phố lớn, chuyển tuyến mấy lần mới tới nơi.
“Không cần đâu,” anh vừa đi về phía phòng ngủ để lấy quần áo, vừa ngoái đầu lại, “Tôi đi xe khách là được rồi.”
“Đi mấy lượt đổi xe không thấy phiền hả? Tôi chở cậu đi cao tốc, ba tiếng là tới nơi.”
Uông Tễ bất ngờ: “Anh định đưa tôi tới tận thành phố luôn à?” Anh nghĩ Phù Tô chỉ nói tới thị trấn.
Phù Tô gật đầu: “Ừ, tiện thể đi hóng gió luôn.”
Đang bật máy sấy tóc với chế độ nhẹ nhất để không làm ồn, hắn chẳng để cho Uông Tễ cơ hội từ chối, tiếp tục quay lưng lại chăm chú sấy khô mái tóc.
Nước nóng từ vòi sen chảy xuống, Uông Tễ đứng trong làn hơi nước ấm áp. Những ngày trước anh chẳng cảm thấy gì, nhưng kể từ lúc kéo vali trở về, khi nghe nhắc tới chuyện chờ mình về rồi đi đánh dẻ, đột nhiên lại cảm thấy một nỗi luyến tiếc kỳ lạ.
Rất mơ hồ, nhưng cũng rất khó gạt đi.
Một cảm giác luyến tiếc đầy nguy hiểm.
Anh tự thuyết phục rằng đây chẳng qua là loại cảm xúc “lưu luyến khi xa nhà” rất bình thường, chỉ một chút lo âu nho nhỏ về việc chia xa, chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Giống như những ngày còn học đại học, mỗi lần phải quay lại trường sau kỳ nghỉ, anh đều không nỡ rời xa ông nội. Giờ đây, cảm giác ấy lại quay lại, nhưng lần này là vì không muốn để Phù Tô ở lại một mình, dù chỉ ba ngày ngắn ngủi.
Hơi nước nóng làm đầu óc Uông Tễ có chút ngột ngạt. Có lẽ là do thói quen, anh nghĩ.
Từ mùa xuân đến mùa thu, gần sáu tháng trời, ngày nào anh cũng gặp Phù Tô, cùng hắn trải qua mọi chuyện. Trên ngọn núi này, chẳng có ai khác ngoài họ. Chỉ thỉnh thoảng mới có chú Uông và thím Uông ghé qua.
Sống cùng nhau đã trở thành điều bình thường đến mức bây giờ, chỉ cần nghĩ tới việc rời xa Phù Tô vài ngày thôi, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Thật lạ đời. Uông Tễ vừa kỳ cọ xà phòng trên người vừa nghĩ. Đây mà gọi là thói quen tốt sao? Không phải sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi à? Nhưng càng nghĩ, lòng anh lại sinh ra chút bực dọc không tên.
Tắm xong, lau khô người, Uông Tễ mặc quần áo rồi mở cửa đi ra. Đèn lớn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc đèn đứng bên cạnh sofa. Phù Tô cũng không ở đó, chắc đã về phòng ngủ.
Tóc còn nhỏ nước, Uông Tễ đứng giữa phòng khách trống trải, cơn bực dọc vừa rồi lập tức tan biến, thay vào đó là một cảm giác trống rỗng, khó diễn tả thành lời.
Anh đi đến trước cửa phòng Phù Tô, gõ nhẹ hai cái. Không đợi bên trong trả lời, Uông Tễ đã xoay tay nắm cửa và bước vào.
Phù Tô nửa nằm nửa ngồi trên giường, tay cầm cuốn sách dày cộm đang đọc dở. Vẫn là cuốn sách đó, đầy những thuật ngữ chuyên ngành mà Uông Tễ nhìn vào đã thấy rối, có từ còn phải dùng điện thoại tra cứu.
Dưới ánh đèn, cổ áo ngủ của Phù Tô hơi rộng, lộ ra xương quai xanh. Ngón tay hắn lật trang sách, những đốt ngón dài, sạch sẽ, toát lên vẻ thanh thoát. Nếu chỉ nhìn đường nét khuôn mặt, Phù Tô có vẻ lạnh lùng, giống như ánh mắt thường mang vẻ xa cách khi nhìn người khác.
Nhưng trước mặt Uông Tễ, hắn lại hoàn toàn khác. Tự nhiên, thoải mái, thậm chí là có chút chiều chuộng.
Uông Tễ không muốn thừa nhận, nhưng thực sự có lúc anh lặng lẽ tận hưởng sự nuông chiều này, đồng thời không tránh khỏi cảm giác lo được lo mất.
“Có chuyện gì vậy? Sao còn chưa ngủ?” Phù Tô quay đầu lại nhìn anh, ánh sáng đèn đổ bóng lên nửa khuôn mặt. Nhìn mái tóc ướt của Uông Tễ, hắn nhắc: “Máy sấy tóc để ngoài phòng khách.”
“Vậy à, tôi không thấy.” Uông Tễ cầm lấy tay nắm cửa, đáp.
Phù Tô đặt sách xuống, đứng dậy kéo chăn bước ra khỏi giường. “Tôi có lý do để tin là không phải cậu không thấy, mà là chẳng buồn tìm. Nó để ngay trên tủ đứng.”
Hắn định ra ngoài lấy máy sấy cho anh, nhưng vừa đến cửa thì Uông Tễ gọi lại: “Phù Tô.”
Cách gọi của anh quá nghiêm túc, khiến Phù Tô hơi bất ngờ. Hắn cúi đầu nhìn anh, chờ đợi.
Trong đầu Uông Tễ có rất nhiều điều muốn nói.
Anh từ nước ngoài về đã đi chơi đâu chưa? Nếu có thì đã từng đến Hàng Châu chưa? Hàng Châu có Tây Hồ đẹp nhất thiên hạ, hay là nhân dịp này cùng tôi đi ngắm phong cảnh quê nhà?
Nghĩ cả tràng dài, cuối cùng anh chỉ thốt lên một câu trọng điểm: “Anh đi cùng tôi không?”