Khi trong lòng anh vẫn chưa nảy sinh tình cảm gì đặc biệt với hắn, chỉ xem hắn như một người bạn bình thường, chứng kiến bộ dạng này cũng đủ khiến anh thấy xót xa. Ngay cả thím Uông sau khi hắn mắc bệnh cũng thường xuyên đến tặng vịt, tặng gà, khuôn mặt đầy vẻ thương tiếc.
Anh không thể hình dung nổi, một người được Phù Tô đồng hành lớn lên như Phù Minh, làm sao lại có thể thốt ra những lời nói như vậy. Cũng không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của Phù Tô khi nghe thấy chúng.
Uông Tễ cúi mắt, chớp nhanh để kiềm lại dòng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Phù Tô mới lên tiếng: “Chuyện đó xảy ra từ đầu năm ngoái. Sau khi xuất viện lần nữa, tôi không biết phải đối mặt với ba mẹ thế nào, càng không biết phải đối mặt với Phù Minh ra sao, nên đành chọn cách trốn tránh.”
Đúng sai thì dễ nhận định, nhưng đối mặt với máu mủ ruột thịt, ai có thể nói rõ ràng được chứ?
Không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy giằng xé và đau lòng của cha mẹ thêm nữa, cộng với việc bác sĩ nhiều lần khuyên hắn nên nghỉ ngơi và giữ tâm trạng ổn định, Phù Tô quyết định rời Canada không lâu sau khi xuất viện.
Không còn giống những lần trước, xách máy quay đi khắp nơi để tìm sự thư thái. Sau hàng loạt chuyện xảy ra trong mấy năm nay, hắn rối bời và kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn buông bỏ mọi thứ để nghỉ ngơi thực sự.
Khi Phù Lang hỏi hắn muốn đi đâu, ánh mắt hắn lướt qua bàn làm việc của ba mình. Trên đó là một bức ảnh cũ đã được cất giữ bao nhiêu năm. Trong ảnh là núi rừng quê nhà mà Phù Lang đã nhiều lần nhắc đến với ánh mắt đầy lưu luyến.
Vì vậy, một câu trả lời bất chợt, đã đưa hắn về chốn quen thuộc của tuổi thơ.
Trong nồi đất, nước từ quả bưởi dần cạn lại.
Uông Tễ đứng dậy, ánh mắt Phù Tô cũng theo sát từng động tác của anh.
Hắn nhìn chiếc áo len mềm mại của anh vì xắn tay áo mà tạo thành những nếp gấp trên cánh tay. Nhìn anh cầm lấy chiếc muôi gỗ, khuấy đều phần thịt quả đã sệt lại trong nồi.
Uông Tễ cầm muôi, hỏi: “Bây giờ anh còn giận không?”
Phù Tô không do dự mà lắc đầu, cả người hắn ngập trong ánh sáng dịu dàng của ngọn đèn: “Cảm giác hơi phức tạp, nhưng không giận nhiều nữa.”
Sau chuyện đó, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ, đôi khi sự quan tâm cũng đồng nghĩa với sự kiểm soát. Sự gần gũi mà hắn tự cho là đúng, lại được thể hiện bằng sự nghiêm khắc không đúng lúc.
Hắn tự trách: “Trước đây, đúng là tôi quá lạnh lùng, không biết nghĩ cho người khác.”
Uông Tễ nhìn hắn qua làn hơi nóng còn sót lại từ chiếc nồi, ánh mắt bình thản nhưng sâu lắng.
Phù Tô nói: “Đồng nghiệp hay bạn bè xung quanh, ai cũng từng nhắc nhở tôi, hồi đó tôi không để ý, nhưng giờ thì đã sửa đổi rồi.”
Uông Tễ bật cười nhè nhẹ.
Dẫu một người có thay đổi đến đâu, bản chất tính cách cũng khó lòng đổi thay.
Vậy nên, cho dù Phù Tô bây giờ trông thật bình thản, dễ gần, anh vẫn cảm nhận được ngay từ lần đầu trò chuyện rằng dưới vẻ ngoài ôn hòa ấy là một bản chất mạnh mẽ, đầy kiên định.
Chỉ là không biết có lạnh lùng quá không… Uông Tễ khẽ nhếch môi: “Vậy hồi trước anh khó chịu đến mức nào mà ai cũng nhắc?”
Phù Tô gật đầu, thẳng thắn: “Ừm, thiệt ra cũng…” Hắn ngừng vài giây, rồi bật cười, giọng nhẹ nhàng pha chút bông đùa: “Cũng khó chịu lắm. May mà cậu không gặp tôi lúc đó, không thôi chắc ghét tôi muốn chết luôn rồi.”
Uông Tễ nhìn lại nồi thịt bưởi đang sôi trong bếp: “Vậy hả?”
Anh chợt nhớ đến lần mình vô tình lướt qua tài khoản mạng xã hội của Phù Tô, vào xem trang cá nhân của một đồng nghiệp cũ của hắn. Ở đó, anh thấy một bức ảnh chụp tập thể tại buổi họp cuối năm.
Khung cảnh tràn ngập mùi hương nước hoa, những bộ vest được là phẳng phiu. Giữa chốn tài chính hoa lệ ấy, dù không kém phần hào nhoáng, vẫn toát lên vẻ nghiêm túc bề ngoài.
Trong bức hình, Phù Tô ngồi chính giữa, dáng vẻ thẳng tắp trong bộ vest, khuôn mặt không chút biểu cảm. Ánh mắt hắn còn lạnh lùng, sắc bén hơn cả ánh thủy tinh long lanh trong ly rượu đang cầm trên tay. Chiếc đồng hồ sang trọng trên cổ tay nhắc nhở về giá trị thời gian đắt đỏ của hắn. Một người như vậy, hẳn sẽ chẳng bao giờ dành cả ngày để nấu một hũ trà bưởi rẻ tiền.
Ghét sao?
Hơi nóng từ nồi thịt bưởi bốc lên, từ chiều đến giờ chỉ còn một bước cuối cùng – để nguội rồi cho thêm mật ong. Sau đó, hũ trà bưởi tự làm sẽ có màu cam đỏ trong vắt, lấp lánh như pha lê.
Ngày mai, chỉ cần lấy một muỗng hòa vào nước ấm, hương bưởi thơm ngọt, vị mật ong dịu dàng sẽ hòa quyện với làn gió se lạnh bên khung cửa. Đó chính là hương vị của cuối thu.
Ngay lúc này, giọng Uông Tễ thoáng nhẹ vang lên, bình thản như mặt nước: “Không đâu, chắc tôi vẫn sẽ thích anh thôi.”
Chẳng hiểu sao lại nói ra như vậy.
Không gian thoáng chốc trở nên im lặng, cổ họng anh khô khốc vì căng thẳng.
Mình run à? Uông Tễ nhìn cây muỗng gỗ trong tay khẽ rung, rồi buông ra.
Chắc giờ mình nên quay đầu… nhỉ?
Quay đầu nói gì? Không biết.
Nhưng cái người đối diện sao lại không nói gì hết?
Uông Tễ xoay lại, ngẩng đầu nhìn.
Phù Tô vẫn ngồi ở quầy bếp, ánh đèn trong căn bếp khiến bầu không khí mùa thu ngoài kia càng thêm ấm áp. Dưới ánh sáng, đôi chân mày cao của hắn ánh lên đường nét góc cạnh, nhưng vẻ mặt lại mềm mại đến lạ.
Uông Tễ nói: “Đừng giả vờ không biết.”
Phù Tô cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui, thậm chí còn xen chút thỏa mãn, nhưng chẳng có gì bất ngờ.
Uông Tễ lại nói: “Không phải anh luôn ‘nấu ếch trong nước ấm’ hay sao?”
Phù Tô cười càng tươi, như ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên đỉnh núi, đổ bóng xuống mặt hồ tĩnh lặng.
“Nghe được điều mình muốn nghe rồi, chắc cũng chẳng thấy bất ngờ chút nào ha.” Uông Tễ bước tới, ngồi xuống đối diện hắn. Hai đầu gối gần như chạm nhau.
Vốn dĩ, anh là người cẩn trọng. Việc bỗng nhiên thích một người đàn ông, lại là một người không đơn giản như Phù Tô, khiến anh chẳng dám đối mặt. Cảm giác bối rối này kéo dài suốt một thời gian.
Nhưng Phù Tô lại nhìn anh rõ ràng đến vậy. Trước ranh giới mong manh giữa cả hai, hắn luôn giữ bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi, như thể dẫn dắt anh tự mình nhận ra, tự mình nói ra lời trong lòng.
Nhìn nồi nước ấm ấy, lại phải thỉnh thoảng thêm củi, nhóm lửa, đúng là… quá đáng thật.
Uông Tễ nhếch môi, nói: “Cải tà quy chính? Người ta bảo ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’, tôi thấy anh đúng là phiền phức, kể cả bây giờ.”
Phù Tô không biện minh, chỉ gật đầu nhận: “Phiền thì đã sao? Cậu nói cậu vẫn sẽ thích tôi mà.”
Uông Tễ nghe xong im lặng, không đáp lời. Phù Tô vươn tay, siết chặt lấy bàn tay anh.
Bàn tay hắn chai sạn, thô ráp vì những năm tháng tập luyện khắc nghiệt, trong khi tay Uông Tễ, cũng như con người anh, mềm mại đến quá mức dưới lớp da mỏng trên những khớp xương gầy guộc.
Phù Tô thành thật nói: “Tôi thích em, từ lâu rồi.”
Uông Tễ liếc nhìn hắn, ánh mắt mang chút giễu cợt: “Ai mà tin nổi?”
“Em tin.”
Vừa bộc bạch về quá khứ, Phù Tô cảm thấy đây là lúc phải nói rõ lòng mình.
Hắn không giỏi nói lời đường mật, nhưng thời gian tựa như có tiếng, từng khoảnh khắc hiện ra trong tâm trí hắn khi nhìn Uông Tễ trước mặt. Những mảnh ký ức vụt qua nhanh như một cuốn phim tua ngược.
Hôm Thanh Minh, Uông Tễ đưa cho hắn chiếc bánh gạo, mong hắn bình an, khỏe mạnh. Dưới cơn mưa lất phất sáng sớm, mùi gạo thoảng qua hòa quyện cùng dáng vẻ dịu dàng và sự tập trung của anh. Hương vị ấy, đến giờ hắn vẫn không quên.
Lần dự tiệc mừng thọ, khi về nhà lấy máy ảnh, hắn lần đầu tiên chuyển ống kính từ phong cảnh sang con người. Qua tầm nhìn ấy, những bông tường vi trên bức tường nở rộ, còn nhịp tim hắn đập nhanh đến nỗi suýt chẳng nghe rõ tiếng màn trập.
Hắn bị bệnh, Uông Tễ lo hắn giữa đêm bị sốt lại, liền ngồi cạnh giường trông chừng. Trong màn đêm yên tĩnh nơi núi rừng, hắn nhìn gương mặt nghiêng của anh, trong lòng vừa chua xót, vừa cảm thấy may mắn. May mắn vì đã chọn nơi này, và gặp được anh.
Từ xuân sang thu, từng ngày bên nhau đều khiến trái tim Phù Tô dần ấm lên.
“Tôi thích em… Từ lâu đã nghĩ, nếu có thể cứ mãi như thế này bên nhau…” Hắn nghẹn lại, dừng vài giây rồi thở dài: “Chậc, cảm giác như tôi cắn trúng đầu lưỡi luôn rồi.”
Uông Tễ bật cười, không kìm được: “Ba mươi mấy tuổi đầu rồi, ai mà đi nghe mấy câu tán tỉnh sến súa của anh chứ?”
Phù Tô cũng bật cười, ánh mắt nhìn anh không còn vẻ xa cách lịch sự như ngày đầu gặp mặt, mà mang theo hơi ấm, sự chân thành tựa gió xuân tan tuyết.
Ngoài trời đêm tĩnh mịch, dãy núi phía xa đứng yên dưới ánh trăng dịu nhẹ.
Phù Tô chậm rãi tiến lại gần, hơi thở ấm áp của cả hai hòa quyện. Dừng lại trong giây lát để cảm nhận, thấy anh không hề né tránh, hắn ôm lấy Uông Tễ.
Bàn tay hắn chạm lên lưng anh, cảm nhận lớp thuốc dán mà mình đã cẩn thận dán lên đó. Hắn nói: “Không cần những điều khác, tôi sẽ cho em sự chân thành của mình.”
Bầu trời đêm như dòng nước chảy, thoảng trong không khí là hương bưởi phảng phất. Gió khẽ đưa mùi hoa quế từ sau nhà vào căn bếp. Đó là một buổi tối cuối thu, vừa bình thường, vừa đặc biệt.
Nếu ngoài kia gió mưa bão bùng, thì trong mảnh đất nhỏ này, cứ làm một người nhàn tản giữa trời đất, cũng đủ rồi.