• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, anh nhận ra tay mình đang đặt trên eo Phù Tô, chân còn vắt lên chân hắn. Nghĩ vài giây, anh chẳng biết nên rút tay hay chân trước.

“Coi tôi như cái chăn hả?” Phù Tô thở dài, giọng điệu mang theo chút bất lực.

“Cuộn chặt lấy tôi vậy luôn.”

“Chắc vậy,” Uông Tễ quyết định rút chân trước, vì vị trí này có phần khó xử. “Sợ anh giành với tôi.”

“Yên tâm đi, với kiểu này thì tôi giành không lại cậu đâu, tay chân kẹp chặt vậy mà.”

Uông Tễ cười xòa, rút tay lại, nằm thẳng ra: “Anh không phải nước không quen, sốt rồi hả? Sao thấy người nóng thế.”

Phù Tô chậm rãi đáp: “Sao không nghĩ là do cậu ôm lâu quá.”

Uông Tễ nhìn lên chiếc đèn chùm mờ ảo trong bóng tối: “Vậy cũng tốt, đang lạnh mà.”

“Ừ, vừa ấm vừa tiện.”

Giấc ngủ hôm đó rất sâu. Khi tỉnh dậy, bên cạnh đã trống không. Uông Tễ xoay người, ôm chăn nằm thêm một lát. Tiếng nước từ phòng tắm vọng ra, giúp anh bình ổn lại chút phản ứng sinh lý bình thường. Sau đó, anh bật dậy, chuẩn bị bắt đầu ngày mới.

Khi Uông Tễ rửa mặt xong và bước ra khỏi phòng tắm, Phù Tô đã thay đồ xong, đang quay lưng lại, chỉnh sửa cổ tay áo.

Áo sơ mi trắng, quần tây tối màu, đường cắt may tinh tế và chất liệu cao cấp, tất cả đều tôn lên bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của hắn. Vốn dĩ Phù Tô đã có dáng người lý tưởng, nay lại thêm bộ trang phục chỉn chu khiến hắn càng thêm nổi bật.

Uông Tễ vốn là người không quá để ý đến ngoại hình, cũng không nhạy cảm lắm trong chuyện này. Có lẽ do bản thân anh đã sở hữu điều kiện ngoại hình khá tốt nên đối với người khác cũng chẳng mấy quan trọng. Nhưng hôm nay, trước vẻ ngoài của Phù Tô, dù đã nhìn quen mỗi ngày, Uông Tễ vẫn không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.

Con người thường bị cuốn hút bởi cái đẹp, anh cố thuyết phục bản thân. Mãi đến lúc vào nhà hàng ăn sáng, nhịp tim của anh mới dần ổn định trở lại.

“Có lẽ nên đi khám tim xem sao.” Uông Tễ nghĩ thầm, cố gắng biện minh cho cảm giác bất thường.

“Trứng luộc hay trứng chiên?” Phù Tô quay đầu lại hỏi anh.

Nhìn hắn, tim Uông Tễ lại lỡ một nhịp: “Trứng chiên.”

Lúc chọn chỗ ngồi, Phù Tô rời qua khu bánh mì nướng để lấy thêm đồ ăn. Từ phía sau, dáng người cao ráo của hắn càng thêm rõ nét. Uông Tễ liếc nhìn qua cửa sổ, soi bóng mình. Anh nhủ thầm: Thôi, mình tuy gầy nhưng cũng đẹp trai không kém.

Ăn sáng xong vẫn còn sớm, hai người về phòng ngồi một lát rồi rủ nhau ra ngoài đi dạo dọc bờ sông. Đợi đến giờ trung tâm thương mại mở cửa, họ bắt taxi đi mua khuy măng-sét.

Buổi lễ cưới chiều nay được tổ chức ngoài trời. Vì khách sạn không có sân cỏ phù hợp, Uông Duệ đã thuê một đội ngũ tổ chức sự kiện, chọn công viên gần đó làm địa điểm.

Xung quanh là cây xanh tươi mát, những gian đình ven hồ, và một bãi cỏ trải dài bên bờ nước lấp lánh. Trên mặt hồ, chiếc cầu thấp thoáng ẩn hiện sau làn khói mỏng tựa như một bức tranh thủy mặc.

Dự báo trời sẽ mưa vào buổi tối, nên giờ bầu trời đã dần chuyển sang u ám, gió mát từ mặt hồ thổi qua mang theo chút lành lạnh.

Sau màn chào đón khách và tổng duyệt, cô dâu chú rể trở về xe chuẩn bị. Các vị khách thì tản ra khắp công viên chụp ảnh và chuyện trò.

Uông Tễ đứng trên cây cầu đá vòng, nhìn xuống mặt nước phản chiếu bóng cây, thi thoảng có những chú vịt bơi qua. Một cảm giác mát lạnh lướt qua cổ anh, khiến anh giật mình quay lại. Thì ra là Phù Tô, trên tay cầm một nhành liễu nhỏ.

“Bỏ tôi lại một mình mà không thèm đoái hoài hả?”

Uông Tễ nhìn nhánh liễu, đánh trống lảng: “Giỏi nhỉ, phá hoại môi trường công viên, bẻ cành liễu.”

Phù Tô nhếch môi cười, nhét một tay vào túi quần âu, tay kia cầm cành liễu giơ lên một cách thách thức: “Giỏi lắm, thanh thiên đại lão gia, mau gọi bảo vệ tới bắt tôi đi.”

Thực ra nhành liễu này là hắn nhặt dưới đất, Uông Tễ đã thoáng thấy từ góc mắt nhưng không buồn chỉ ra.

Phù Tô tựa vào lan can cầu, nhìn ra xa mặt hồ, chậm rãi nói: “Có tội gì nữa thì cứ phán luôn đi, để tôi còn tranh thủ xin giảm nhẹ hình phạt.”

Nhánh liễu vẫn nằm trong tay Phù Tô. Uông Tễ vươn tay giữ lấy một đầu cành, đầu ngón tay dính chút sắc xanh tươi của lá: “Công viên đẹp quá, giờ tôi chẳng muốn xử án đâu.”

Phù Tô siết nhẹ tay, rút nhành liễu ra khỏi tay Uông Tễ rồi thả xuống mặt nước. Nhánh liễu chạm nước, hai chú vịt nhỏ lập tức rướn cổ bơi tới mổ lá.

“Công viên đẹp thì cứ ở lại đây mà ngắm thêm vài ngày. Nhưng trước hết lo xong chuyện chính đã.”

Cái gì gọi là lo chuyện chính hả?

Uông Tễ buột miệng: “Vậy anh cứ ở lại đây mà ngắm cảnh thêm vài ngày, ở phòng tổng thống mà hưởng thụ.”

Phù Tô lười biếng trả lời: “Không sợ tối nay lại thấy điều hòa lạnh quá sao?”

Câu nói này chẳng khác nào ngầm trách Uông Tễ vì đêm qua ôm hắn tìm hơi ấm. Uông Tễ lập tức im bặt, có chút ngượng ngùng.

Sự ngượng ngùng này thật sự đến rất khó hiểu. Anh cúi đầu nhìn mấy con vịt dưới hồ một lúc rồi thành thật thú nhận: “Haizz, tôi đang ghen tị với người giàu đấy.”

Phù Tô nghiêng đầu liếc anh, khẽ nhướng mày rồi nở một nụ cười.

Buổi sáng đi mua khuy măng-sét, vừa bước vào trung tâm thương mại, Phù Tô lập tức nhắm thẳng tới một cửa hàng sang trọng. Uông Tễ đã dự cảm chẳng lành.

Trong cửa hàng, ngoài bọn họ ra chỉ có hai cặp đôi khác, cả hai đều là các đôi sắp cưới đến thử nhẫn. Nhưng Uông Tễ chẳng buồn để ý xung quanh nữa, vì ngay trước mắt anh, người nào đó vừa lạnh lùng quẹt thẻ, chi ra số tiền tương đương ba đêm phòng tổng thống chỉ để mua… một cặp khuy măng-sét.

Khoảng cách giàu nghèo trong những lúc thế này thật sự làm người ta đau lòng. Uông Tễ trừng mắt nhìn Phù Tô với cảm giác ghen tị đến cay đắng, nhưng rồi lại phải thừa nhận: Được rồi, nhìn thế nào hắn vẫn đẹp trai. Đẹp đến mức khiến người ta chẳng thể ghét nổi.

Thật ra, không phải chỉ vì sự ghen tị ấy. Trong lòng Uông Tễ, anh nghĩ phần nào mình cũng có lỗi khi kéo Phù Tô tới dự đám cưới của em họ. Đặc biệt là Phù Tô đã chuẩn bị một món quà cưới giá trị không nhỏ cho đôi tân nhân.

Nhìn thẳng vào mắt Phù Tô, Uông Tễ cất giọng đầy hối hận: “Biết để phối với cái áo sơ mi đó phải tốn tận sáu mươi nghìn, tôi thật sự hối hận vì đã gọi anh đi.”

Phù Tô bình thản đáp: “Cứ nói như thể khuy măng-sét là đồ dùng một lần không bằng. Thiếu thì vẫn phải mua, không dự đám cưới này thì sau cũng phải mua thôi.”

Hắn nghiêng người, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Chỉ vì chuyện này mà lạnh nhạt với tôi?”

Uông Tễ im lặng, Phù Tô lại tiếp tục: “Cậu thật giỏi giận dỗi. Tôi thì chẳng giỏi gì, tự trách mãi trong lòng, sợ đến mức phải mang roi mây đến nhận lỗi.”

Hắn giơ nhánh liễu trên tay lên. Lá liễu còn ướt nước, khẽ chạm mặt hồ, tạo nên những gợn sóng nhỏ.

“Anh đúng là biết phóng đại mọi thứ,” Uông Tễ lắc đầu, ánh mắt dõi theo những gợn sóng kia. “Tôi không thèm để ý anh? Thế trưa nay anh ngồi ăn cơm rồi nói chuyện một mình với không khí à?”

Nói xong, anh cúi xuống nhìn cặp khuy măng-sét trên cổ tay Phù Tô. Khuy hình vuông, màu đen thuần đính một viên kim cương, nằm trên cổ tay xương xương của hắn, đúng là rất đẹp. Nhưng cũng đẹp đến mức khiến người ta đau lòng vì cái giá của nó.

Anh bĩu môi bất mãn: “Làm tài chính mà ai cũng giàu vậy à?”

Có vài vị khách khác bước lên cầu. Cầu hẹp, không đủ chỗ để tránh. Phù Tô khẽ đặt tay lên eo Uông Tễ, dẫn anh bước sang một bên.

“Cậu cũng từng thuộc nhóm lương cao trước khi nghỉ việc cơ mà. Tiền tiêu hết rồi hay lương trong nước thấp vậy?”

Uông Tễ bị đẩy đi vài bước, lớp áo sơ mi mỏng manh không ngăn nổi hơi ấm từ bàn tay Phù Tô truyền qua. Nghe câu hỏi, anh bật cười: “Tiền để trên người là nóng tay sao mà phải tiêu hết? Tôi không được phép tiết kiệm à?”

Tiền không nóng tay, nhưng bàn tay của Phù Tô lại nóng như muốn thiêu đốt eo anh.

Đang lúc hôn lễ diễn ra, Phù Tô nhìn anh hỏi: “Cậu tiết kiệm để làm gì? Để lấy vợ à?”

Có vài vị khách đi qua, hắn thu tay lại.

Eo vẫn còn chút dư âm của hơi ấm từ lòng bàn tay kia. Uông Tễ định gật đầu đồng ý, nhưng không hiểu vì sao, lời vừa ra đến miệng lại đổi ý.

Anh thành thật nói: “Nếu không biết tiết kiệm, bây giờ tôi làm gì có cơ hội đứng đây đấu khẩu với anh, chắc đang ôm máy tính ngồi đâu đó làm thêm giờ rồi.”

Tiền xây nhà mới cho gia đình, tiền viện phí tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho ông nội… Trong thời đại chủ nghĩa hưởng thụ lên ngôi, thói quen tiêu xài của Uông Tễ vẫn luôn khá tiết kiệm. Nếu không biết dành dụm, anh làm gì có dũng khí để nghỉ việc, chắc giờ vẫn đang làm culi cho mấy công ty lớn.

Trái lại, Phù Tô… Uông Tễ ngẩng đầu lên, cố tình dò xét: “Sáu vạn mà anh tiêu cứ như sáu mươi đồng. Làm sao mà anh thoải mái thế? Tiền hết thì lại về ngân hàng đầu tư, cày vài năm nữa rồi thăng chức thành giám đốc điều hành à?”

Bề ngoài thì Uông Tễ tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng anh đã bắt đầu lo lắng. Trong nước còn dễ gặp, chứ nếu hắn sang châu Âu hay Mỹ, đến cả visa du lịch, anh cũng chẳng dám chắc mình xin được.

Lại có một đôi tình nhân trẻ đi lên cầu chụp ảnh. Uông Tễ quay người bước xuống cầu, vừa để nhường chỗ vừa tìm đường lui cho bản thân, vì câu hỏi vừa rồi của anh hơi thiếu cân nhắc.

Phù Tô cũng định bước theo, nhưng cô gái đi qua nhìn thấy nhánh liễu trong tay hắn thì mắt sáng lên, xin mượn để chụp ảnh.

Phù Tô nhìn bóng lưng Uông Tễ, hỏi: “Cậu còn cần không?”

Uông Tễ quay đầu lại, dưới ánh nhìn tò mò của đôi tình nhân trẻ, có phần lúng túng: “Cần cái gì mà cần, đưa cho người ta đi.”

Nhánh liễu được trao cho cô gái, Phù Tô cũng bước xuống cầu.

Đầu bên kia cầu là một khu rừng nhỏ, lá cây vẫn còn xanh vì chưa sang cuối thu. Cây cối um tùm, hơi ẩm từ hồ gần đó khiến không khí trở nên lành lạnh.

Giữa hai người có khoảng cách chừng hai, ba bước chân. Phù Tô đi thong thả phía sau, với vẻ nhàn nhã, lên tiếng: “Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện thăng chức giám đốc, cậu đã nghĩ thay tôi rồi.”

Uông Tễ im lặng.

Phù Tô nói tiếp: “Tiền tiêu hết rồi quay lại à? Vậy tôi đoán cả đời này chắc chẳng còn cơ hội quay lại làm ‘công nhân tài chính’ nữa đâu.”

Sao người này lại giàu đến thế cơ chứ?

Uông Tễ quay đầu lại, ánh mắt không giấu được ý cười: “Anh cứ nói khoác đi.”

Tim anh bỗng nhẹ bẫng, như lông vịt chạm nước, cuốn đi hết mọi gánh nặng trong lòng.

Đi hơi xa, đến lúc lễ cưới bắt đầu, cả hai suýt nữa thì trễ giờ. Họ vội vã ngồi vào hàng ghế đầu. Uông Tễ còn chưa kịp thở đều thì máy quay đã lia tới ngay chỗ bọn họ.

Vì muốn mọi khoảnh khắc đều được ghi lại hoàn hảo, Uông Duệ đã mời hẳn một đội quay phim chụp ảnh chuyên nghiệp. Trong đó có một nhiếp ảnh gia chụp bằng máy film khá nổi tiếng tập trung chụp cô dâu, còn các nhiếp ảnh gia khác thì ghi lại hình ảnh của khách mời.

Ống kính dừng ở họ khá lâu trước khi chuyển đi. Uông Tễ khẽ nói với Phù Tô: “Tôi còn đang thở phì phò đây. Lên hình mà xấu, Uông Duệ chắc chắn sẽ trách tôi mất.”

Phù Tô nhìn anh một lúc, rồi nói: “Rất đẹp mà.

Gió mát hiu hiu, nắng nhẹ nhàng. Lễ cưới diễn ra đơn giản với phần tuyên thệ tập thể và nghi thức trao nhẫn của cô dâu chú rể.

Dù đã bước vào hôn nhân hay chưa, từng nếm trải vị ngọt hay vị đắng của nó, thì trong khoảnh khắc nghe lời thề nguyện, ai cũng dễ dàng bị cảm động bởi tình yêu của người khác ngay lúc ấy.

Trong hàng ghế khách mời, đã có người lấy khăn giấy lau nước mắt. Người phụ nữ ngồi ngay sau lưng Uông Tễ và Phù Tô thậm chí còn khóc nấc lên, quay sang bạn mình xúc động nói: “Cảm động quá! Cô dâu đẹp quá! Nhẫn kim cương còn to nữa! Làm mình cũng muốn kết hôn ngay lập tức! Huhu…”

Uông Tễ đứng nhìn Uông Duệ khoác váy cưới trắng, mắt cũng hơi đỏ. Nhưng nghe thấy câu cảm thán của vị khách nữ sau lưng, anh không nhịn được bật cười hai tiếng.

Phù Tô nghiêng đầu nhìn anh, hai người đối diện ánh mắt nhau. Hắn nói: “Quá xúc động, không được bắt chước.”

Uông Tễ lấy tay chạm khóe mắt hơi đỏ, đáp lại: “Nói tôi à? Lo cho bản thân anh trước đi.”

Khi màn tung hoa khép lại, nghi thức cũng chính thức kết thúc. Mọi người tự do tham gia các hoạt động khác nhau, đợi đến buổi tiệc tối.

Dưới bầu trời xanh trong, bãi cỏ được trang trí đầy hoa tươi, không ngừng có khách mời tiến lên chụp ảnh cùng cô dâu chú rể.

Uông Duệ vẫy tay gọi anh: “Anh họ!”

Uông Tễ thuận tay kéo Phù Tô đi cùng: “Đi chứ?”

Phù Tô không từ chối, bước theo anh lên phía trước.

Một người cao ráo, một người thanh thoát. Chồng của Uông Duệ thì thầm vào tai cô: “Hai người anh họ của em đẹp trai quá. Chụp ảnh cùng thế này anh áp lực ghê. Sao mà nổi bật được đây? Sớm biết anh nên trang điểm đậm hơn, nhét thêm miếng độn giày vào!”

Uông Duệ không chút nể nang, phũ phàng đáp: “Đây là vấn đề trang điểm với giày độn à? Muốn nổi bật chắc anh phải đi học lại từ đầu rồi.”

Nhưng dù sao cũng là ngày cưới, mà chồng cô ngũ quan cũng rất ưa nhìn. Giây tiếp theo, cô buông lời an ủi: “Không sao, trong mắt em anh vẫn đẹp trai nhất. Chút nữa em nhờ thợ ảnh chỉnh sửa, chỉ P mỗi anh thôi.”

Sau màn chụp ảnh, Uông Tễ và Uông Duệ ôm nhau một cái trước khi anh định rời đi. Nhưng ngay lúc ấy, có người gọi lại. Đúng hơn là gọi Phù Tô.

Người vừa lên tiếng là nhiếp ảnh gia đứng sau máy quay ban nãy. Anh ta thử dò hỏi: “…Phù tiên sinh?”

Cả hai quay lại. Nhiếp ảnh gia là một người trẻ tuổi, đứng nguyên chỗ, chìa tay về phía Phù Tô: “Có lẽ anh không nhớ rõ tôi. Vài năm trước chúng ta từng tham gia cùng một triển lãm. Tôi vẫn luôn theo dõi tài khoản của anh.”

Hóa ra anh ta cũng đam mê chụp phong cảnh, chỉ vì lý do thực tế mà cuối cùng chọn nghề chụp ảnh cưới.

Phù Tô chìa tay ra bắt.

Ánh mắt nhiếp ảnh gia dừng lại trên người Uông Tễ.

Uông Tễ mỉm cười lịch sự. Nhưng người kia lại nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt không phải dừng ở gương mặt mà quét qua dáng vóc của anh, rồi đột ngột vỡ lẽ: “Ồ, hóa ra là—”

Phù Tô nhanh chóng chen vào, giới thiệu: “Uông Tễ, hàng xóm của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK