• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả hai vừa kịp thời lên tàu, không cần vào phòng chờ. Chuyến này không phải tàu thông minh, khoang thương gia vẫn dùng kiểu ghế “vỏ trứng” cũ. Uông Tễ và Phù Tô ngồi cạnh nhau, hai chiếc ghế vỏ trứng kề sát.

Ghế kiểu này cũng được, ngồi gần nhau dễ trò chuyện.

Vừa ngồi xuống, nhân viên tàu đã phát đồ ăn vặt. Uông Tễ không hảo đồ ngọt, còn Phù Tô thì vừa ăn no, chỉ cần nhìn bao bì thôi cũng đã thấy ngán. Cả hai để phần của mình qua một bên, không động đến.

Bên lối đi là một bà mẹ trẻ dẫn theo đứa con nhỏ, thằng bé tóc xoăn tít, da trắng nõn, nhìn sạch sẽ và rất lễ phép. Nhận hộp đồ ăn vặt từ tay nhân viên, thằng bé còn cảm ơn một tiếng.

Người mẹ mải nói chuyện điện thoại, để thằng bé tự mở hộp, lôi từng gói đồ ra ngoài. Nó không ăn, mà dùng ngón tay chỉ vào từng gói, nhỏ giọng tập đếm.

“1, 2, 3, 4, 5, 6… 1, 2, 3, 4, 5, 6…”

Bên trong hộp chỉ có sáu gói, thằng nhóc cứ đếm từ 1 đến 6 mãi, không làm sao đếm tiếp được.

Phù Tô ngồi nghe một lúc, rồi bất ngờ lấy luôn hai hộp đồ ăn của mình và Uông Tễ, chìa tay đưa qua: “Cộng thêm hai hộp này, chắc là đếm được tới hai con số luôn rồi.”

Người mẹ dừng điện thoại, nhìn qua có chút áy náy. Phù Tô ra hiệu không sao, để thằng bé nhận lấy.

Nhờ sự “cống hiến thầm lặng” của Uông Tễ, cộng thêm sự hào phóng của Phù Tô, thằng nhóc nhanh chóng vượt qua con số 6, một hơi đếm đến 18. Phù Tô vỗ tay nhẹ: “Tiến bộ rồi.”

Thằng bé phấn khích, tiếp tục đếm tới đếm lui, nhỏ giọng líu lo khiến mẹ nó bực mình, cuối cùng phải ôm đầu nó vào lòng bắt ngủ.

Khoang tàu luôn yên tĩnh. Giữa đường, có một nhân viên công sở lên tàu. Vừa ngồi xuống chưa kịp thở, anh ta đã mở laptop, gõ bàn phím lạch cạch. Dù đã cố gắng giảm âm thanh, nhưng sự vội vã của anh ta vẫn dễ dàng nhận thấy.

Uông Tễ liếc qua, nhìn người đàn ông vừa gõ phím vừa thở dài, như nhìn thấy chính mình ngày trước.

Phù Tô nhận ra ánh mắt của anh, hỏi: “Sao vậy?”

Qua cửa sổ, những ngọn núi nối liền nhau và cánh đồng thẳng tắp trải dài. Núi xanh ôm trọn tầm mắt, sắc trời mướt mát.

Uông Tễ hít một hơi thật sâu, đối diện cảnh đẹp mà thốt lên: “Không đi làm thật sự rất tuyệt!”

Tới ga tàu, người đông như hội. Xe đặt qua app phải đi qua đoạn đường hầm dài. Uông Tễ và Phù Tô kéo vali, định ra ngoài đón taxi.

Đi được nửa đường, một bé gái được ba bế trên tay, bị ai đó va phải. Con búp bê nhỏ không rõ là con gì trong tay cô bé rơi xuống đất.

Ba mẹ cô bé mải nhìn điện thoại không để ý. Bé gái níu vai ba, nhìn xuống đất, bàn tay nhỏ vươn ra, vẻ nôn nóng.

Uông Tễ cúi người nhặt búp bê lên, đưa lại cho cô bé.

Lúc này ba mẹ cô bé mới nhận ra. Người mẹ cười, nói: “Anh nhặt Usagi giúp con rồi, con mau cảm ơn anh đi.”

Một con búp bê nhỏ xíu mà còn được đặt cái tên đàng hoàng như thế. Có cả họ tên, rõ ràng là rất được yêu quý.

Cô bé ngoan ngoãn cảm ơn: “Cảm ơn anh đã nhặt Usagi giúp em.”

“Không có gì,” Uông Tễ hơi ngượng khi bị cô bé gọi là anh. Anh cười bảo: “Anh gì mà anh, gọi chú mới đúng.”

Mẹ cô bé bật cười: “Ui chà, đâu có giống chú đâu.”

Hôm nay Uông Tễ mặc một chiếc hoodie mỏng, cổ áo rộng khiến khuôn mặt càng nhỏ. Tóc tai gọn gàng, dáng vẻ tươi trẻ với chiếc túi thể thao đeo vai, nhìn đúng như một chàng trai đôi mươi, khó mà nhận ra đã ngoài ba mươi.

Ra khỏi ga, Phù Tô nhìn thấy hàng dài taxi. Hắn vỗ vai Uông Tễ: “Qua bên kia đi, chú Uông Tễ.”

Uông Tễ quay đầu, khẽ vỗ một cái lên lưng Phù Tô, tiếng vỗ giòn tan, rõ ràng nhưng không hề đau. Âm thanh trong trẻo vang lên khiến mấy ông bà đang đợi xe cũng phải quay sang nhìn. Họ thầm nghĩ: Hai thanh niên này làm trò gì thế nhỉ?

“Gọi đàng hoàng đi.” Uông Tễ hạ giọng, không quên để ý ánh mắt xung quanh.

Nhưng Phù Tô chẳng sợ người khác nhìn. Lúc taxi tới, hắn mở cửa: “Lên xe nào, anh Uông Tễ.”

Mấy ông bà lớn tuổi xung quanh tròn mắt—Đúng là mất trật tự quá!

Trên xe, tài xế chở họ ngang qua Tây Hồ. Uông Tễ nhiều lần đến Hàng Châu vì công việc, vội vàng đi về, chẳng mấy khi có dịp ngắm cảnh. Anh nhìn ra cửa, định rủ Phù Tô cùng chiêm ngưỡng Tây Hồ một lúc, nhưng lại quyết định im lặng.Hồ Tây chưa thấy, người thì đã đông kín.

Uông Tễ nhìn ra cửa sổ, tự hỏi: “Chưa tới Quốc khánh mà sao đã đông thế này?”

Tài xế là người địa phương, nghe thấy vậy liền lên tiếng: “Hơ, chừng này vẫn còn ít đấy. Đợi đến Quốc khánh mới biết thế nào là đông. Lúc đó, hồ đầy người, cầu thì chật kín. Đoạn Cầu Gãy chắc sắp bị giẫm gãy luôn!”

Đã bắt chuyện thì khó mà dừng lại, tài xế bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Thời buổi này, người lớn tuổi nghỉ hưu xong không có việc gì làm, ngày nào cũng đi chơi. Người trẻ tuổi, hoặc là không đi làm, hoặc là thất nghiệp, ngày nào cũng đi chơi. Xem Tây Hồ, đi chùa Linh Ẩn thắp hương, rồi ghé trung tâm thương mại Yintai, quanh đi quẩn lại chỉ có vài nơi như thế. Tôi chạy xe cả ngày mà không hết khách.”

Nói một hồi, tài xế qua gương chiếu hậu nhìn hai người họ, hỏi: “Hai cậu này đến đây làm gì? Đi công tác à?”

“Không,” Uông Tễ đáp, “Thất nghiệp, đi chơi thôi.”

Tài xế nhìn Uông Tễ, người trẻ tuổi, phong thái lại sáng sủa, không khỏi tiếc nuối. Xem điểm đến trên bản đồ, ông càng thấy đau lòng: “Trời ơi, không có việc làm thì tiết kiệm chút chứ. Khách sạn đó đắt lắm, ở một đêm tốn cả mấy nghìn đấy!”

Khách sạn này là do cô của Uông Tễ đặt.

Cô Uông tổ chức một đám cưới nhỏ, địa điểm hạn chế, lại còn là đám cưới ở nơi khác nên chỉ mời vài người thân thiết bên nhà mình.

Con gái kết hôn, chú rể cũng coi như được, không tìm ra điểm nào để chê. Cô Uông vừa vui vừa có tiền, quyết định tổ chức hôn lễ tại khách sạn năm sao. Cô không ngại chi mạnh tay, bao luôn hai đêm nghỉ tại khách sạn cho người thân.

Hai người bước vào sảnh khách sạn theo chân nhân viên. Nhân viên lễ tân mặc vest lịch lãm, sơ mi cùng nơ được là phẳng phiu không tì vết, giọng nói vừa chuyên nghiệp vừa dễ nghe: “Xin chào, quý khách đã đặt phòng trước chưa ạ?”

“Có rồi.” Uông Tễ đưa chứng minh thư cho lễ tân để kiểm tra thông tin.

Đến lúc này, anh mới lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhân viên lễ tân cúi đầu kiểm tra trên hệ thống, mặt không đổi sắc, đưa ra thẻ phòng, xác nhận linh cảm bất thường của anh:

“Phòng của hai quý khách là phòng giường lớn, hướng sông sang trọng, đúng không ạ?”

Hả?

Sảnh khách sạn thoảng mùi hương thơm không rõ loại gì, máy lạnh chạy hết công suất, gió lạnh mang theo hương thơm phả vào mặt. Uông Tễ cầm thẻ phòng, đứng ngây ra, không biết nên kinh ngạc trước “sang trọng” hay trước “giường lớn”.

Sau một lúc, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, ngập ngừng: “Không không, nhầm rồi. Xin lỗi, có thể cho chúng tôi thêm một phòng nữa được không?”

Phù Tô đứng ngay bên cạnh. Uông Tễ quay sang giải thích: “Phòng là cô tôi đặt, cô nghĩ tôi đi một mình nên mới vậy. Tôi quên không nhắc cô chuyện này.”

Chuyện phòng ốc không phải do anh tự đặt, nên anh không mảy may nghĩ tới tình huống này.

Phù Tô thì chẳng mấy bận tâm, chỉ nhún vai: “Không sao.”

Nhân viên lễ tân kiểm tra hệ thống một lúc rồi ngẩng đầu: “Rất xin lỗi, hiện khách sạn đã hết phòng.”

“Hết rồi à?”

“Dạ vâng. Thành thật xin lỗi quý khách. Do cuối tuần này khách sạn tổ chức ba lễ cưới, nên gần như mọi phòng đã được đặt hết.”

Uông Tễ đành đổi yêu cầu: “Vậy có thể đổi sang phòng hai giường không? Có được không?”

Anh quay sang hỏi ý Phù Tô: “Ổn không?”

Phù Tô gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng dường như toàn bộ thầy bói ở Hàng Châu đều đoán trước được hôm nay và ngày mai là ngày đẹp để cưới. Nhân viên lễ tân một lần nữa áy náy xin lỗi: “Rất tiếc, do khách đông quá nên hiện tại chúng tôi không thể đổi bất kỳ phòng nào khác.”

Có lẽ nhìn ra vẻ khó xử của Uông Tễ, nhân viên đề xuất: “Nhưng chúng tôi còn phòng suite, quý khách có cần không?”

Uông Tễ còn đang do dự chưa trả lời thì Phù Tô đã lên tiếng: “Lấy.”

Uông Tễ quay sang nhìn hắn, vừa rồi còn thấy hắn sốt ruột tựa vào quầy, giờ lại đứng thẳng lưng, chớp mắt nhìn anh không nói gì.

Nhân viên lễ tân tiếp tục: “Dạ, hiện tại phòng suite tiêu chuẩn đã được bên trung tâm mẹ và bé đặt trước. Phòng còn trống là suite cao cấp, giá mỗi đêm là 21.280 tệ…”

Uông Tễ không hiểu “suite” và “trung tâm mẹ và bé” có quan hệ gì, nhưng anh hiểu rất rõ nửa câu sau.

Bao nhiêu cơ?

“Được.” Phù Tô lấy hộ chiếu từ túi ra, chuẩn bị đưa cho lễ tân.

Uông Tễ vội chặn tay hắn lại: “Được cái gì mà được?”

Anh tròn mắt, vẻ sốc còn rõ ràng hơn lúc nghe thấy giường lớn: “Anh nghe thiếu một con số 0 à?”

Phù Tô đáp tỉnh bơ: “Không thiếu.”

Uông Tễ bất lực: “Vậy mà anh vẫn đồng ý?”

“Không phải là không còn phòng khác sao?” Phù Tô bình thản nói, tay vẫn định đưa hộ chiếu ra.

Uông Tễ đè tay hắn xuống, nghiêm giọng: “Vậy anh đưa tiền đây.”

Nhìn thẳng vào mắt Phù Tô, anh tiếp: “Tôi không lấy của anh 21.208 tệ đâu…”

Lễ tân bên cạnh khẽ nhắc: “280, là 21.280 tệ ạ.”

“Cảm ơn.” Uông Tễ gật đầu lịch sự với anh ta.

“Tôi không lấy của anh 21.280 tệ, anh bớt cho tôi một số không thôi là được. Tôi nhường phòng giường lớn đó cho anh, còn tôi ngủ ngoài hành lang.”

Lúc này có khách khác đến làm thủ tục, Uông Tễ cầm thẻ phòng, kéo Phù Tô sang khu vực thang máy chờ.

“Ổn không?” Anh nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy thái độ không đội trời chung với căn suite giá 21.280.

Phù Tô bật cười khẽ: “Ổn.”

Thang máy mở cửa, hắn bước vào trước: “Nhưng không đến nỗi để cậu ngủ ngoài hành lang, có thể nhường cho cậu nửa cái giường.”

Phòng mở ra, quả nhiên xứng danh “hướng sông sang trọng.” Hai mặt tường kính từ trần đến sàn, đứng ở cửa sổ có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh sông, thậm chí qua một ô cửa còn thấy thấp thoáng bóng Tây Hồ.

Phù Tô đang xếp hành lý. Uông Tễ tranh thủ nhìn lại chiếc giường. Ừ thì, to thật, không uổng danh giường lớn.

Chuyện cũng đã rồi, ở thì cứ ở, Uông Tễ không còn ngại ngần gì nữa. Dù sao cũng chỉ là ngủ chung giường. Trước đây, khi Phù Tô bị bệnh, sợ hắn nửa đêm sốt cao hay nôn mửa, anh cũng từng nằm lại trong phòng hắn. Chuyện này chẳng khác là bao.

Giờ đã hơn năm giờ chiều. Trong lúc Phù Tô dọn đồ, Uông Tễ cầm điện thoại lên nhắn vào nhóm chat gia đình.

Vì đám cưới lần này, cô Uông lập một nhóm nhỏ trên ứng dụng, người trong nhóm cũng không nhiều: chỉ có cô, mẹ cô, bà nội, Uông Tễ và gia đình bác cả của anh gồm bốn người. Tất cả đều là những người được mời dự hôn lễ lần này.

Cô và bà nội đã đến Hàng Châu từ tuần trước để gặp mặt nhà trai và lo liệu một số việc chuẩn bị. Gia đình bác cả sáng nay mới xuất phát từ huyện bên, đã đến nơi vào buổi trưa. Mọi người bàn với nhau từ sáng là tối nay sẽ cùng nhau ăn một bữa, vừa lâu ngày hội ngộ, vừa để trò chuyện thêm gắn bó.

Họ hẹn sáu giờ tối, ngay tại nhà hàng Trung trong khách sạn.

Phù Tô cũng biết chuyện này. Uông Tễ vốn định rủ hắn đi cùng, nhưng hắn từ chối trước, nói rằng anh em họp mặt gia đình, hắn đi thì không tiện.

Lúc này, nhìn đồng hồ, Phù Tô nhắc: “Sắp đến giờ rồi, cậu còn không đi à?”

Khách sạn có tặng một giỏ trái cây. Uông Tễ lấy chùm nho, rửa sạch rồi chia cho Phù Tô mấy quả: “Anh ăn một mình có ổn không?”

Phù Tô ngậm một quả nho, nhướng mày: “Tôi ăn nho còn không bắt cậu phải đút đây này.”

Uông Tễ ngả người trên sofa, bật cười: “Tôi nói nghiêm túc đấy.”

Phù Tô đáp: “Cứ đi đi. Tôi lát nữa sẽ gọi đồ ăn lên phòng.”

Uông Tễ để lại Phù Tô một mình, rồi bước ra ngoài, lên tầng nhà hàng.

Không đặt phòng riêng, chỗ ngồi là bàn lẻ trong sảnh chính, mỗi bàn được ngăn cách bởi tấm bình phong thêu tay Tô Châu.

Ngoài cửa sổ là cảnh đêm Hàng Châu rực rỡ. Nhà hàng đông khách vì lượng người lưu trú lớn, không khí bên trong vô cùng náo nhiệt. Nghĩ đến Phù Tô đang cô đơn chờ đồ ăn trong phòng, Uông Tễ có chút áy náy.

Nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến khi anh bị gia đình cuốn vào cuộc trò chuyện. Đã hai ba năm không gặp, giờ gặp lại, anh bận rộn trả lời liên tục, nhất là với bà cô họ. Bà nắm lấy tay Uông Tễ, nhìn anh kỹ càng, đôi mắt già nua vốn đã dễ xúc động, giờ như muốn rơm rớm nước.

Chuyện Uông Tễ nghỉ việc bà cô chỉ mới biết cách đây mấy ngày. Sợ lúc gặp mặt bà nội hỏi chuyện công việc sẽ khó giải thích, Uông Duệ trước đó đã xin phép anh để nói trước với mẹ và bà nội.

Lúc đầu, nghe tin Uông Tễ nghỉ việc, bà cô cảm thấy tiếc nuối. Nhưng khi biết lý do là sức khỏe, bà chỉ còn lại sự lo lắng.

“Bà thấy cháu còn gầy hơn, chắc là do đi làm mệt mỏi quá,” bà cô xót xa nói.

Công việc có áp lực thật, nhưng lần này nó bị oan. Uông Tễ cười đáp: “Không phải đâu, cháu nghỉ làm hơn nửa năm rồi.”

Nghĩ đến ai đó ở tầng 35, anh không nói thẳng, sợ bà cô lo thêm. Sự gầy gò này đâu phải tại công việc, mà là vì thời gian qua anh tự ép mình nhiều quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK