Sau khi liên tục tăng ca suốt năm ngày, Uông Tễ được lãnh đạo trực tiếp là Amanda tìm gặp.
“Uông Tễ, chúng ta hiện tại giống như đang trên một chuyến tàu cao tốc. Hoặc anh nắm bắt cơ hội và nhảy lên tàu, hoặc sẽ bị bỏ lại phía sau, chỉ còn biết hít khói tàu mà thôi…”
Thế nhưng, kết quả kiểm tra sức khỏe gần đây lại không khả quan. Với trái tim đập không bình thường và cơ thể kiệt quệ. Uông Tễ cảm thấy bản thân chẳng khác nào một cục pin sắp cạn sạch năng lượng.
Tại khoảnh khắc ấy, anh quyết định chấp nhận việc trở thành “người bị bỏ lại phía sau” và trở về với núi rừng yên bình.
Ở nơi ấy, cuộc sống nhẹ nhàng mở ra với những niềm vui giản dị: Hoa tùng ủ rượu, nước xuân pha trà.
Phù Tô (công) x Uông Tễ (thụ)