Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 140

Về phần hạt thông và nấm ở trên núi, sau khi bị đám thôn dân trong thôn điên cuồng gặt hái mấy ngày, quả thông và nấm trên đỉnh đèo càng ngày càng giảm bớt.

Vì thế, Trương Trần Thị cùng Trương Đại Lang và Trương Nhị Lang sốt ruột đến phát hỏa.

Mấy ngày nay đã nếm được quả ngọt từ việc kiếm tiền, nếu như ở trên núi không còn những thứ này nữa, e là công việc cũng sẽ không còn.

“Ly, nếu như những thứ này không còn, vậy thì phải làm sao đây?” Trương Trần Thị nhịn không được mà hỏi.

Mặc dù Trương Trần Thị rất sợ mình không có nghề để kiếm tiền, nhưng mà so với cái này, bà càng lo lắng hơn cho việc làm ăn của Lưu Ly không thể tiếp tục.

Mặc dù bà biết mấy ngày nay Ly kiếm không ít tiền, nhưng dù sao vẫn là một nữ nhân chăm hai đứa con, không hề dễ dàng. Nếu như không có nghề nghiệp, vậy thì tương lai sẽ khó khăn.

“Thím cứ yên tâm đi, cháu đã có tính toán trước rồi.” Lưu Ly cười nói, vẻ mặt như mọi chuyện nằm trong tầm tay.

Chỉ là cô đang chờ đợi, đến khi ngôi nhà được dựng lên, vậy là cô đã có thể bắt đầu tự trồng thông và nuôi dưỡng nấm ở trong nhà.

Bộ dạng tự tin của Lưu Ly khiến người khác phải tin phục, cuối cùng, Trương Trần Thị cũng phải yên lòng.

Chờ đến lúc Trương Trần Thị bận rộn chuyện của mình, Lưu Ly liền gọi Trương Nhị Lang đến cửa phòng.

“Nhị Lang, đệ giúp ta làm một chuyện.”

Lưu Ly kêu Trương Nhị Lang đưa lỗ tai tới gần, nhỏ giọng nói gì đó bên tai Trương Nhị Lang.

Chỉ là Lưu Ly đang chuyên tâm dặn dò Trương Nhị Lang làm việc lại không nhận ra cảnh tượng này đã bị một vị phụ nhân đứng cách đó không xa nhìn thấy, càng không thấy được lúc cô và Trương Nhị Lang gần nhau như thế, sắc mặt của vị phụ nhân kia trở nên có chút kỳ quái…

Chờ sau khi Lưu Ly thì thầm bên tai Trương Nhị Lang xong, Trương Nhị Lang liền rời đi, Lưu Ly cũng trở về phòng mình, mà phụ nhân kia thì lặng lẽ rời đi.

Màn đêm buông xuống rất nhanh.

Lúc ba mẹ con Lưu Ly đang lâm vào mộng đẹp trong phòng, ngoài phòng lại truyền đến chút động tĩnh.

Cố Tại Ngôn vẫn còn chưa ngủ bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Tại Ngôn ngồi dậy từ trên giường, nhoáng một cái liền ra đến ngoài phòng.

Mà lúc này, đột nhiên có hai người đang đứng ngoài phòng.

Hai người bên ngoài phòng nhìn mặt của Cố Tại Ngôn bị băng bó thì đều sững người.

“Chủ tử, mặt của người…”

Một người đang muốn hỏi, lại bị một ánh mắt cảnh cáo của Cố Tại Ngôn chặn lại, sau đó Cố Tại Ngôn giơ tay chỉ về cách đó không xa, hai người hiểu ý.

Vì vậy, ba người lặng lẽ rời khỏi tiểu viện có hàng rào.

Chỉ có điều, cho dù âm thanh rời đi của Cố Tại Ngôn rất khẽ, nhưng Lưu Ly giống như cảm nhận được mà tỉnh lại.

Nhìn thấy cái chăn trống không trên giường, Lưu Ly lập tức có chút thất thần.

Cố Tại Ngôn, đây là đi rồi sao?

Có điều nghĩ lại, độc trên người Cố Tại Ngôn đã loại bỏ gần hết rồi, rời đi cũng là chuyện đương nhiên, lẽ nào còn ở trong cái thôn nghèo khó hẻo lánh như này sao?

Chỉ là vừa nghĩ tới Cố Tại Ngôn đã đồng ý với cô sẽ làm thầy dạy vỡ lòng của Bình Bình, lúc này vừa bắt đầu thì không từ mà biệt, trong lòng Lưu Ly rất không vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
27 Tháng mười, 2022 18:56
Kh
BÌNH LUẬN FACEBOOK