CHƯƠNG 75
Ví dụ như vậy, rất nhiều cái trùng lặp, nói tới cuối cùng, Lưu Ly dứt khoát nói một công thức, sau đó nói một câu ‘nấm rơm, nấm sò… thêm’.
Tần chưởng quầy tự dưng có một loại ảo giác mình bị lừa.
Có điều điều đáng để an ủi là công thức trong đầu Lưu Ly quả thật rất nhiều, nhất là cách làm những loại nấm hiếm kia càng tinh tế và tỉ mỉ hơn.
Cuối cùng tổng cộng lại, cũng có mấy chục công thức, như vậy trong lòng Tần chưởng quầy mới dễ chịu hơn.
Nói xong công thức, vậy thì bắt đầu cân nấm.
Lần này vẫn tính theo giá đã nói trước đó, tất cả số nấm tính 20 văn một cân, tổng cộng 94 cân, tổng cộng là một lượng tám tiền 80 văn.
Đợi lần sau, nấm bình thường thì tính 15 văn một cân, nấm hiếm thì tính giá 30 văn một cân.
Mà trừ nấm ra, Lưu Ly còn mang đến 20 cân hạt thông, bán được 6 tiền bạc.
Chuyến đi này, Lưu Ly kiếm được 102 lượng 4 tiền 80 văn, có thể nói là đầy túi.
Trước khi đi, Tần chưởng quầy lần nữa nhấn mạnh với Lưu Ly, hạt thông và nấm, sau khi có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, bèn mỉm cười tiễn Lưu Ly rời khỏi Phúc Mãn Lâu.
“Lưu Ly tỷ, đồ đã bán hết rồi sao?” Trương Nhị Lang sau khi chuyển đồ vào Phúc Mãn Lâu thì ra ngoài, thấy Lưu Ly đi ra, thần sắc có chút kích động.
Lưu Ly gật đầu: “Bán hết rồi.”
Khựng lại một chút, Lưu Ly nói: “Đệ có biết tiệm thuốc tốt nhất trong trấn là tiệm nào không?”
“Là Nhân Thọ Đường.” Trương Nhị Lang lập tức nói ra một cái tên, sau đó nghĩ tới nam nhân ở nhà Lưu Ly, lại hỏi: “Lưu Ly tỷ là muốn đi bốc thuốc sao?”
“Ừ.” Lưu Ly gật đầu: “Ta trước đó ở trên núi đã hái được một vài thứ, thấy có thể bán được tiền, thuận tiện đi bốc ít thuốc.”
Trương Nhị Lang không hỏi Lưu Ly hái được thứ gì, chỉ bảo Lưu Ly lên xe bò, hắn ta đánh xe bò đi tới Nhân Thọ Đường.
Xe bò còn chưa đến gần Nhân Thọ Đường tì thấy trước Nhân Thọ Đường có không ít người vây quanh, thấp thoáng còn truyền tới tiếng khóc.
“Tôn đại phu, cầu xin ông, hãy cứu cháu của ta, nó là mệnh căn duy nhất của nhà chúng ta.”
“Tôn đại phu, cầu xin ông hãy cứu nó, ta dập đầu trước ông, ta làm trâu làm ngựa cho ông, cầu xin ông.”
Xe bò càng lúc càng gần, Lưu Ly cũng nghe rõ tiếng kêu khóc đó, không khỏi nhíu mày.
Không đợi xe bò dừng lại, Lưu Ly nhảy xuống xe bò, dọa cho Trương Nhị Lang toát mồ hôi lạnh.
Không quan tâm an ủi Trương Nhị Lang, Lưu Ly trực tiếp chen vào trong đám đông, muốn xem thử rốt cuộc có chuyện gì.
“Haizz, Khương lão thái này thật đáng thương, năm kia con trai duy nhất bệnh chết, năm ngoái con dâu và tên bán hàng chạy mất, năm nay cháu trai duy nhất cũng không còn.”
“Lại không à, ta nhìn cũng cảm thấy xót xa.”
“Sau này ta không dám cho trẻ con nhà ta ăn đậu phộng nữa, đứa nhỏ nhà ta nếu xảy ra chuyện gì, ta thật sự không chịu nổi.”
Lưu Ly vừa chen, vừa nghe cuộc đối thoại trong đám người, trong lòng thấp thoáng có suy đoán, lực đạo chen về phía trước lớn hơn một chút.