CHƯƠNG 88
Có điều Lưu Ly không có lập tức giải độc cho Cố Tại Ngôn, mà đi nấu cơm trước.
Theo Lưu Ly thấy, Cố Tại Ngôn dù sao trong một chốc một lát không chết được, không thể vì hắn để hai đứa trẻ đói được.
Lưu Ly chui vào bếp bận rộn, không có chú ý hai đứa trẻ Bình Bình và Yên Yên dắt tay nhau đi vào phòng.
Điều Lưu Ly không biết là khi cô không ở nhà, hai đứa trẻ thỉnh thoảng sẽ vào phòng xem thử thúc thúc trên giường tỉnh hay chưa.
Thấy Cố Tại Ngôn tỉnh, Yên Yên mặt mày vui vẻ buông tay của ca ca nhà mình, chạy về phía Cố Tại Ngôn ở trên giường.
“Thúc thúc, cha cháu đâu?” Yên Yên giương đôi mắt to vô cùng ngây thơ, vẻ mặt chờ mong nhìn Cố Tại Ngôn.
Cố Tại Ngôn: “?” Hắn sao biết cha của bé đi đâu chứ?
Đối với hai đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, Cố Tại Ngôn không hề ngạc nhiên.
Tuy trước đó hắn ở trong trạng thái hôn mê, nhưng hắn về sau cũng có chút ý thức, cũng từng nghe thấy hai đứa trẻ lẩm bẩm ở bên tai hắn.
Thấy Cố Tại Ngôn không trả lời câu hỏi của mình, chỉ nhìn mình, Yên Yên không khỏi nhăn mũi.
Đưa tay nhỏ kéo áo của Cố Tại Ngôn: “Thúc thúc, thúc ở đây, cha cháu có phải cũng sắp trở về rồi không?”
Yên Yên hỏi ra câu hỏi trước đó từng hỏi Lưu Ly, rõ ràng, đối với cha, Yên Yên rất cố chấp.
So với Yên Yên, Bình Bình lại bình tĩnh hơn nhiều.
Bình Bình của lúc này chỉ đứng ở bên cạnh Yên Yên, hai mắt đánh giá nam nhân trên giường, thần sắc điềm tĩnh giống như một ông cụ non.
Cố Tại Ngôn thật ra không thích bị người khác chạm vào, nhưng thấy đôi mắt to ngây thơ đó của Yên Yên, nghe giọng nói trong trẻo mềm mại đó của Yên Yên, trong lòng hắn lại rất bình yên.
Mà sự đánh giá và ánh nhìn đến từ Bình Bình, Cố Tại Ngôn đương nhiên cũng cảm nhận được.
Khi ngước mắt nhìn Bình Bình, trong lòng Cố Tại Ngôn tự dưng rung lên, có loại cảm giác quen thuộc khó tin ập tới.
Có điều Cố Tại Ngôn cũng không để cảm giác phút chốc đó vào trong lòng, dù sao hắn chưa từng đến nơi này, sao có thể thật sự cảm thấy quen thuộc đối với một đứa trẻ?
Cái gọi là cảm giác quen thuộc, chẳng qua chỉ là hắn có vài phần thiện cảm đối với hai đứa trẻ này mà thôi.
Nghĩ đến đây, Cố Tại Ngôn lúc này đưa mắt nhìn sang Yên Yên: “Tại sao hỏi ta về cha của cháu?”
Trực giác nói cho hắn biết, chuyện này nhất định có liên quan tới nữ nhân kia.
“Mẹ nói, thúc là bạn của cha cháu, thúc chắc chắn biết cha cháu ở đâu, đúng chứ?” Yên Yên nhìn Cố Tại Ngôn, biểu cảm vô tội.
Cố Tại Ngôn: “…” Tại sao hắn cảm thấy nữ nhân đó là một cái hố?
Không thích tiếp tục với trẻ con, nhưng Cố Tại Ngôn lại tự dưng không muốn đứa trẻ này đau lòng, suy nghĩ một chút mới cẩn thận gật đầu: “Ừ…”
Quả nhiên, thấy Cố Tại Ngôn gật đầu, Yên Yên vô cùng vui mừng: “Vậy cha cháu khi nào trở về?”
Vấn đề lại vòng trở lại rồi.
Cố Tại Ngôn tự dưng cảm thấy đau đầu, hắn đâu biết cha của cô bé khi nào trở về.