CHƯƠNG 87
Cố Tại Ngôn mới vừa tỉnh lại, lúc đầu còn chưa phản ứng được mình đang ở đâu, mãi cho tới khi nhìn thấy Lưu Ly nhớ lại chuyện gì, ý lạnh trong mắt cũng tan đi, chỉ dửng dưng đánh giá Lưu Ly.
Một người phụ nữ nông thôn bị hủy hoại dung nhan, nhìn trông gầy gò, kiểu gió thổi một cái cũng có thể ngã, trừ ánh mắt đó có sự trong trẻo khác người thường, hắn thật sự không nhìn ra cái gì khác không bình thường.
Thậm chí, hắn căn bản không thể liên hệ nữ nhân xấu xí trước mắt với nữ nhân to gan ở trên núi lại với nhau.
Chính vì như vậy, cho nên Cố Tại Ngôn chỉ đánh giá Lưu Ly, không mở miệng.
Lưu Ly sau một giây lát sững sờ thì rất nhanh đã bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói: “Ngươi tỉnh rồi.”
Cô còn tưởng hắn bị ảnh hưởng của độc tố, không dễ dàng tỉnh lại.
Sau khi Cố Tại Ngôn nghe thấy âm thanh này của Lưu Ly, đã vô cùng chắc chắn Lưu Ly chính là nhữ nhân trên núi, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén.
Lưu Ly vào lúc này đã phát hiện manh mối ở trên người Cố Tại Ngôn, cho nên đối mặt với ánh mắt lạnh lùng sắc bén này, cô không hề sợ.
Điềm tĩnh đi tới cạnh giường, đưa tay bắt mạch cho Cố Tại Ngôn.
“Độc trên người ngươi, ta có thể giải.” Lưu Ly bình tĩnh nhìn vào đôi mắt lạnh lùng sắc bén đó của Cố Tại Ngôn, lạnh nhạt nói.
Một nam nhân không thể nhúc nhích, ánh mắt còn đáng sợ, ở trong mắt cô cũng chỉ là một con hổ giấy.
Cố Tại Ngôn nghe thấy lời của Lưu Ly, trong mắt vụt qua một tia phòng bị.
Lưu Ly thấy vậy lấy ra ngọc bội mà Cố Tại Ngôn cho, Cố Tại Ngôn nhìn thấy miếng ngọc bội đó, đồng tử hơi co rút.
Phản ứng của Cố Tại Ngôn Lưu Ly không phát giác, chỉ nói với Cố Tại Ngôn: “Ta cứu ngươi, chỉ vì tiền, ngươi cũng không cần phòng bị ta, miếng ngọc bội này nếu đã là vật cho vị hôn thê của ngươi, ta đương nhiên sẽ không giữ lại, giống như những gì ngươi nói, ngươi sau khi khỏi, lấy tiền chuộc lại ngọc bội là được.”
Nói xong, Lưu Ly suy nghĩ rồi nói: “Đương nhiên, chỗ ta giá cả khá cao, muốn chuộc lại ngọc bội, ít nhất phải 1000 lượng, ngươi có đồng ý không?”
Cố Tại Ngôn: “…” Nữ nhân không biết nhìn hàng.
Miếng ngọc bội này của hắn, đâu chỉ đáng 1000 lượng?
Mấp máy môi, Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, giọng nói kèm theo vài phần không chắc chắn: “Ngươi thật sự có thể giải độc trên người ta sao?”
“Chưa có độc gì ta không giải được.” Lưu Ly hơi hất cằm, vẻ mặt kiêu ngạo.
Cố Tại Ngôn thấy Lưu Ly tự tin lại kiêu ngạo như vậy, tự dưng có chút tin.
Đương nhiên, cũng không phải tin tưởng hoàn toàn, dù sao độc trên người hắn đã theo hắn quá lâu, ngay cả thần y Quốc Việt cũng chỉ có thể áp chế chứ không thể giải hoàn toàn.
Lần này nếu không phải bị người ta ám toán, trúng độc mới, hắn cũng không đến mức nhếch nhác như vậy.
Có điều, nếu đã có chút tin tưởng như vậy Cố Tại Ngôn đương nhiên cũng sẽ thử, hắn cũng không phải là loại người sợ đầu sợ đuôi không dám thử.
Vì vậy, hai người rất nhanh đã có chung nhận thức.