Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 77

Bởi vì người phụ nữ già túm tóc của Lưu Ly, Trương Nhị Lang cũng không dám lôi quá mạnh, lo lắng tới mức toát mồ hôi.

Lưu Ly thật sự muốn bỏ không làm nữa, nhưng cô không muốn giương mắt nhìn một đứa trẻ mất đi.

Nghiến răng, Lưu Ly dùng sức.

“Phụt—” một tiếng, một viên đậu phộng từ trong miệng của cậu bé ói ra, sau đó ‘oa’ một tiếng, cậu bé bật khóc.

Lưu Ly thấy vậy, nhân lúc người bên cạnh không để ý, nhỏ một giọt nước linh tuyền vào trong miệng của cậu bé.

Người phụ nữ già đánh Lưu Ly ngây người, quên cả gào khóc, cũng quên phải buông tóc của Lưu Ly ra, chỉ ngây người đứng ở đó, nhìn đứa trẻ đang khóc ở trên người Lưu Ly.

Mà người ở xung quanh, vào giờ phút này, ai nấy đều trợn to mắt, vẻ mặt rất khó tin.

“Ôi trời! Người chết sống lại rồi!”

“Ta có phải còn tỉnh ngủ không, đang nằm mơ sao?”

Sau một hồi yên lặng, đám đông đã bùng nổ, tất cả đều không dám tin Lưu Ly vậy mà thật sự cứu được người sống lại.

Người phụ nữ già đó cuối cùng cũng hoàn hồn, giật lại đứa trẻ ở trong lòng Lưu Ly, ôm chặt trong lòng, vô cùng vui mừng: “Cháu ngoan của bà.”

Hai bà cháu khóc nức, người nhìn mà đau lòng đồng thời lại cảm thấy vui mừng cho bọn họ.

Trương Nhị Lang vào lúc này cuối cùng cũng hoàn hồn từ trong sự sửng sốt, vẻ mặt khó tin nhìn sang Lưu Ly.

Khi thấy Lưu Ly bẩn thỉu mặt mày nhếch nhác thì lại lo lắng: “Lưu Ly tỷ, tỷ không sao chứ.”

Trương Nhị Lang đánh giá Lưu Ly từ trên xuống dưới, muốn xem thử cô có bị thương ở đâu không.

Lưu Ly lắc đầu, tuy trên người bị đánh khá đau, nhưng chung quy cũng không phải chuyện lớn gì cả, một chút vết thương ngoài da mà thôi.

Tuy quá trình rất khiến người ta không vui, nhưng cứu sống được một đứa trẻ, cô không hối hận.

“Ân nhân!”

Bỗng nhiên, người phụ nữ già đó quỳ xuống trước Lưu Ly, vẻ mặt cảm kích: “Đa tạ ân nhân đã cứu cháu của ta, sau này mạng của ta và cháu trai chính là của ân nhân rồi.”

Lưu Ly: “…” Cô cần mạng của bọn họ làm cái gì?”

“Hỷ Bảo, còn không dập đầu trước ân nhân?” Người phụ nữ già cũng chính là Khương lão thái, nghiêm túc nói với cháu trai ở bên cạnh.

Tuy Hỷ Bảo còn bé, nhưng lại vì từ nhỏ không có cha mẹ, cho nên cũng rất hiểu chuyện, sau khi nghe thấy lời của nãi nãi, cậu bé dừng khóc, muốn dập đầu trước Lưu Ly.

Lưu Ly thấy vậy, vội vàng cản lại: “Không cần.”

Cô không thích ứng được người khác dập đầu với mình.

Khương lão thái thấy Lưu Ly từ chối, vẻ mặt rất áy náy: “Vừa rồi hiểu lầm ân nhân, mạo phạm ân nhân, mong ân nhân đừng trách tội, ân nhân nếu chưa hết giận thì đánh lão bà này rút giận đi.”

Lưu Ly: “…” Cô không có bạo lực như vậy.

Huống chi, tuy bất mãn với hành vi vừa rồi của lão thái thái trước mắt, nhưng cô cũng có thể hiểu được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
27 Tháng mười, 2022 18:56
Kh
BÌNH LUẬN FACEBOOK