CHƯƠNG 93
Chỉ là, mua hai mẫu đất để xây nhà?
“Lưu Ly, cháu muốn xây một ngôi nhà to như thế nào, mà phải mua nhiều đất như vậy?”
Hai mẫu đất không phải là một diện tích nhỏ, muốn xây nhà, phải xây một ngôi nhà to như thế nào?
“Không chỉ xây nhà, cháu còn muốn dựng một xưởng, làm chút nghề khác.” Trên thực tế, cô muốn trồng nấm ở trong nhà.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói ra.
Vừa nghe thấy Lưu Ly muốn xây xưởng, Trương Cao Ân càng kinh ngạc.
Cũng không hỏi sâu Lưu Ly muốn xây xưởng gì, mà hỏi một câu hỏi mang tính then chốt: “Hai mẫu đất cũng không rẻ, có lẽ phải 8 lượng bạc, cháu có đủ tiền không?”
Đất ở đầu thôn là đất hoang, nên giá cả không đắt, khoảng 4 lượng bạc một mẫu.
Lưu Ly thật sự có 8 lượng bạc, thì mấy năm nay sẽ sống thành như thế sao? Hơn nữa còn muốn xây nhà, cộng vào cũng phải cần một số bạc không nhỏ.
Lưu Ly cũng đoán được sẽ bị hỏi, cũng đã nghĩ ra được một cái cớ.
“Trưởng thôn gia gia, thật sự không giấu ông, lúc đó cha mấy đứa trẻ sợ xảy ra chuyện để lại chúng cháu mẹ góa con côi, nên đã mời người đến dạy cháu một vài thứ, trong đó có nhận biết được nguyên liệu thuốc, mấy ngày nay cháu đi lên núi hái được dược liệu quý, bán được không ít tiền, cộng thêm thu nhập từ nấm tán trắng và hạt thông, cũng có thể miễn cưỡng mua được đất và xây nhà.”
Đây là lần đầu tiên Trương Cao Ân nghe thấy Lưu Ly kể về cha đứa bé, theo bản năng hỏi: “Cha đứa bé bây giờ đang ở đâu?”
Lưu Ly thu lại sắc mặt, mí mắt hơi rủ xuống: “Anh ấy…chết rồi.”
Lúc này, trong nhà Lưu Ly, Cố Tại Ngôn đang nói chuyện với Yên Yên, không hiểu sao lại hắt xì hơi.
Trương Cao Ân kinh ngạc, trong mắt tràn đầy sự thương xót.
Chả trách…
“Trưởng thôn gia gia, mấy năm nay, cháu vẫn luôn không thể chấp nhận được sự thật này, nên mới ngu ngốc sống thành ra như thế này, bây giờ nhìn thấy đứa bé kia, cháu cũng đã tỉnh ngộ ra rồi, quyết định hoàn toàn bước ra, mới không uổng phí sự sắp xếp của ba đứa bé dành cho cháu năm đó.”
Sở dĩ nói như thế này, là vì sợ người khác cảm nhận được sự tương phản giữa trước và sau, dẫn đến sự nghi ngờ không cần thiết.
Nhưng đắp nặn mình thành một hình tượng đau lòng vì một người đã qua đời mà ngu ngốc nhiều năm, vấn đề kia sẽ được giải quyết dễ dàng.
Trương Cao Ân vội vàng gật đầu: “Nên làm, vì hai đứa bé, nên bước ra, những ngày tháng sau này sẽ càng ngày càng tốt, nhưng không thể vì chuyện đã qua mà sống thành như thế này.”
Nói xong, Trương Cao Ân nói: “Chuyện đất đai, ông sẽ giúp cháu giải quyết xong xuôi, chỉ là đất ở đầu thôn không thuộc về thôn, mặc dù ông có quyền lực, nhưng cũng cần phải làm một chút quan hệ và đường đi, có lẽ phải cần mấy ngày mới có thể làm xong, cháu có thể đợi được không?”
“Trưởng thôn gia gia làm việc, đương nhiên cháu rất tín nhiệm.” Nói xong, Lưu Ly từ trong lòng lấy ra mười lượng bạc đã chuẩn bị từ lâu: “Đây là tiền mua đất, số còn dư là tiền phí cho Trưởng thôn gia gia đã vất vả giúp cháu, mấy ngày nay làm phiền Trưởng thôn gia gia giúp cháu.”
Trương Cao Ân vừa nghe thấy có hai lượng bạc tiền phí chạy vặt, không khỏi kinh ngạc, vội vàng từ chối.