CHƯƠNG 79
“Ta có thể dạy cho ông, nhưng ông phải bảo đảm, về sau dùng cách này cứu người, không thu phí cao, ngoài điều này ra, ta cần ông truyền cách này ra ngoài, vì để nhiều người tránh mất mạng.”
Đây chính là điều kiện của cô.
Lưu Ly nói xong, Tôn đại phu sửng sốt: “Chỉ… chỉ có vậy sao?”
Không phải nên dùng công phu sư tử ngoạm hay sao?
“Chỉ vậy.” Lưu Ly rất chắc chắn.
Cô loại người nào mà chưa từng gặp chứ? Suy nghĩ của Tôn đại phu, cô ít nhiều có thể nhìn ra một chút, chỉ là coi như không thấy mà thôi.
Thấy Lưu Ly thật sự chỉ có điều kiện này, gương mặt của Tôn đại phu không khỏi có chút xấu hổ.
Là ông ta hẹp hòi rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tôn đại phu bỗng nghiêm nghị, hai tay đan vào nhau, bỗng nhiên hành đại lễ với Lưu Ly.
Lưu Ly bị dọa giật mình, vội tránh ra.
“Lão phu bội phục sự đại nghĩa của tiểu nương tử, lão phu tự hổ thẹn không bằng.” Tôn đại phu mặt mày nghiêm túc nói, lại tiếp tục nói: “Hôm nay tiểu nương tử dạy ta cách cứu người, ta bằng lòng bái tiểu nương tử làm thầy.”
Được người ta dạy, tôn làm thầy, vốn là lẽ đương nhiên.
Lưu Ly: “…” Cô không muốn có đồ đệ già như vậy.
“Bái ta làm thầy thì không cần.” Lưu Ly trực tiếp từ chối, thấy Tôn đại phu còn muốn tiếp tục nói, Lưu Ly vội nói: “Những thứ như y thuật, ta chẳng qua chỉ biết một chút, không làm được thầy, ông muốn cố chấp như vậy thì ta không dạy ông nữa.”
Tôn đại phu vừa nghe Lưu Ly nói không dạy ông ta nữa, vội vàng đứng dậy, không dám đề nghị chuyện bái sư nữa.
Lưu Ly thở phào, bèn truyền thụ phương pháp của Cấp Cứu Dị Vật Đường Thở cho Tôn đại phu.
Vì để Tôn đại phu hiểu rõ hơn, Lưu Ly còn thị phạm cho Tôn đại phu.
Đợi sau khi dạy xong, ánh mắt Tôn đại phu nhìn Lưu Ly mang theo vài phần tán thưởng và sùng bái.
Mà Lưu Ly cũng không quên mục đích cô đến đây ngày hôm nay, bèn từ trong ngực móc ra nhân sâm mà cô đã bọc kỹ.
Tôn đại phu vốn cũng không trông mong Lưu Ly lấy ra được dược liệu hiếm gì, khi nhìn thấy Lưu Ly mở mảnh vải rách trong tay ra lộ ra nhân sâm có đường kính 3cm ở bên trong thì vẫn không nhịn được mà dụi mắt.
Thật sự là nhân sâm, Tôn đại phu vui mừng.
“Cái này…” Tôn đại phu nhìn nhân sâm đó, giống như nhìn bảo vật quý giá: “Lưu Ly, cháu kiếm được ở đâu vậy?”
Khi Lưu Ly truyền thụ Cấp Cứu Dị Vật Đường Thở, Tôn đại phu hỏi tên của Lưu Ly, hiện nay trực tiếp gọi tên luôn.
Tôn đại phu lúc này không biết mình hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc.
Lưu Ly lại không để bụng Tôn đại phu như vậy, trong quá trình tiếp xúc với Tôn đại phu, Lưu Ly biết Tôn đại phu thật ra là một người có chút si mê đối với y dược, giống như ông nội của cô, cho nên khiến cô cảm thấy thân thiết.
“Ta đào được ở trên núi, không biết Nhân Thọ Đường có thu mua không?” Lưu Ly mỉm cười.