CHƯƠNG 71
Nhưng nhìn tình trạng hiện nay, vết thương thì ổn rồi, độc lại không hề giảm.
Dưới tác dụng của mấy loại độc mới dẫn tới việc nam nhân này phát sốt.
Ngược lại có một điểm được chắc chắn, nước linh tuyền có tác dụng khôi phục rất tốt đối với ngoại thương, hơn nữa nếu không đoán sai, chắc có tác dụng tăng cường hiệu quả của thuốc và cải thiện thể chất.
Nếu không như vậy, nam nhân ở trên giường này chắc sớm đã bị phát độc mà chết rồi, tuy hiện nay độc tái phát, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, chứng tỏ nước linh tuyền cũng có thể áp chế độc tố trong cơ thể con người.
Nói thật, nếu không có nước linh tuyền cô cũng không nắm chắc có thể cứu sống nam nhân này hay không, dù sao muốn giải độc cho hắn vẫn thiếu một ít dược liệu, chỉ những dược liệu cô hái ở trên núi căn bản không đủ, đợi cô có tiền mua dược liệu chế tạo thuốc giải độc cho hắn, e rằng hắn đã nghẹo từ đời nào rồi.
Lưu Ly nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi căn phòng, sau khi điều phối thuốc thanh nhiệt giải độc cho nam nhân ở trên giường, nhỏ vào mấy giọt nước linh tuyền, dùng ống trúc đút từng chút vào miệng cho hắn.
Đợi sau khi nam nhân trên giường giảm sốt thì trời đã tờ mờ sáng.
Nghĩ đến việc hôm nay còn phải lên trấn từ sớm, Lưu Ly không có ngủ tiếp nữa.
Thấy hai đứa trẻ vẫn đang ngủ, Lưu Ly cẩn thận đi ra khỏi phòng, đi vào bếp.
Khi hai đứa trẻ tỉnh dậy, Lưu Ly đã nấu xong một nồi súp nấm thơm lừng với cần tây cắt lát và một đĩa salad cà rốt bào sợi.
Thấy đồ trong nồi, hai mắt của Bình Bình Yên Yên sáng bừng, bộ dạng thèm ăn.
Lưu Ly thấy hai đứa trẻ như vậy, trong mắt tràn ngập ý cười: “Mau đi rửa tay.”
Hai đứa trẻ nghe vậy, vội vàng chạy ra ngoài rửa tay, rồi dùng cành liễu đó đánh răng.
Đợi sau khi vệ sinh cá nhân xong, Bình Bình Yên Yên lại dắt tay nhau đi vào bếp, lúc này Lưu Ly đã bê cho hai đứa trẻ hai bát mì to.
Ba mẹ con vừa mới ăn bữa sáng ngon xong, Trương Nhị Lang đánh một xe chở nấm tới.
Điều khiến Lưu Ly bất ngờ là, trong số những người đến, vậy mà còn có Trương Trần Thị và Trương Hạnh Huệ.
“Lưu Ly tỷ.”
Trương Nhị Lang và Trương Hạnh Huệ gọi Lưu Ly một tiếng.
Lưu Ly đáp lại hai người, lúc này mới nhìn sang Trương Trần Thị: “Thím, thím đây là?”
Trương Trần Thị bắt đầu từ khi đi vào, ánh mắt dừng trên người Bình Bình, thấy đứa trẻ đó không có gì khác thường lúc này mới thở phào.
Thấy Lưu Ly hỏi, Trương Trần Thị bèn nói: “Nghĩ hôm nay cháu phải lên trấn, sợ tụi nhỏ không có ai trông giúp cháu, ta bèn kêu Hạnh Huệ tới trông giúp cháu.”
Trương Hạnh Họa so với sự đanh đá của mẹ Trương Trần Thị của mình mà nói, cả người rõ ràng thu liễm hơn một chút.
Nghe mẹ mình nói như vậy, Trương Hạnh Huệ bước lên một bước, nở nụ cười e thẹn: “Lưu Ly tỷ, tỷ yên tâm đi, ta sẽ trông Bình Bình và Yên Yên cẩn thận.”
Nhìn kiểu này, Lưu Ly biết Trương Trần Thị có thể đã biết chuyện Bình Bình bị đánh rồi.
Nếu Trương Trần Thị đã không nhắc đến chuyện này, mà để Trương Hạnh Huệ đến trông tụi nhỏ giúp cô, thiết nghĩ là muốn bù đắp.