Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 94

“Sau này còn có chuyện phải làm phiền Trưởng thôn gia gia, nếu như Trưởng thôn gia gia không nhận, sau này cháu sợ sẽ không dám lên tiếng.” Lưu Ly thấy Trương Cao Ân muốn từ chối, vội vàng nói.

Mối quan hệ qua lại giữa người với người, cô vẫn hiểu.

Nếu như thật sự không tỏ ý một chút, sợ là nhân duyên có tốt đến đâu cũng phải tiêu tan.

Đã có một chút tiền dư này, đương nhiên cần lấy ra mua được sự vui vẻ và hài lòng của mọi người.

Trương Cao Ân nghe thấy Lưu Ly nói như vậy, cũng không từ chối nữa, lập tức nhận 10 lượng bạc, trong lòng thầm quyết định, sau này những chuyện liên quan đến Lưu Ly, ông ta chắc chắn sẽ phải chú ý, quan tâm nhiều hơn.

Bàn việc xong, Lưu Ly cũng không ở lại nữa, lập tức cáo biệt trưởng thôn.

Sau khi Lưu Ly rời đi, vợ trưởng thôn, Ngô thị đi vào: “Đương gia, Lưu Ly tìm ông có chuyện gì thế?”

Trương Cao Ân liếc nhìn vợ mình, không khỏi cảm thán: “Người nhà họ Lưu này thật sự…haiz, sau này sẽ có lúc bọn họ phải hối hận.”

Lúc Lưu Ly trở về, thấy Trương Hạnh Hu, Bình Bình và Yên Yên đang bận rộn trước cây bông.

Đi đến gần nhìn, ba người đang rút hạt bông, mới có một lúc, đã rút được số lượng của một cái chăn.

May chăn không phải là một công việc đòi hỏi kỹ thuật gì, lúc trước ở quê Lưu Ly cũng đã nhìn thấy, hơn nữa còn đã từng làm.

Nếu như theo những gì cô biết, thời đại này không có cung bông và cung tre dùng để gảy bông, Lưu Ly rất tò mò Trương Hạnh Huệ phải làm như thế này để đem những cục bông này làm thành một chiếc chăn, cũng không vội vàng đi đến, mà đứng một bên tò mò quan sát.

Chỉ thấy Trượng Hạnh Huệ lấy một thanh tre sạch ở bên cạnh, đặt bông đã được rút lên một chiếc chiếu, đập giống như đập quần áo.

Lưu Ly: “….” Một cách rất đơn giản, thô sơ.

Nhìn dáng vẻ dùng lực của Trương Hạnh Huệ, Lưu Ly lặng lẽ quay người đi, cũng tìm một thanh tre tiện tay nện vào đống bông kia.

Đây là lần đầu tiên Bình Bình, Yên Yên làm chăn bông, rất mới lạ, thấy mẹ và dì Hạnh Huệ đang đập bông, bọn chúng cũng không kiềm chế được mà đi tìm một thanh tre nhỏ đập theo.

Nhưng dù sao hai đứa bé vẫn còn nhỏ, không có nhiều sức, một lúc sau hai đứa bé cũng mệt đến mức mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống.

Không thể không nói, đập chăn bông là một công việc cần sức, Lưu Ly và Trương Hạnh Huệ đập nửa giờ, cuối cùng cũng trở nên xốp, khẽ chạm vào giống như kẹo bông.

Lưu Ly cũng đã kiệt sức, chứ đừng nhắc đến Trương Hạnh Huệ ít khi làm việc nặng nhọc, lúc này Trương Hạnh Huệ đầu toàn là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

Đột nhiên, trong lòng Lưu Ly có chút áy náy, đi vào trong phòng bếp rót cho Trương Hạnh Huệ một cốc nước, nhân lúc không ai chú ý, Lưu Ly cho vào trong bát một giọt linh tuyền.

Quả nhiên, Trường Hạnh Huệ sau khi uống linh tuyền, cả người có tinh thần hơn rất nhiều.

Hồi phục lại sức lực, Trương Hạnh Huệ lại tiếp tục công việc vẫn còn đang dang dở.

Chỉ thấy Trương Hạnh Huệ trải đều bông đã được đập tơi, xốp lên chiếu rơm, đợi sau khi đã trải hết số bông có thể dùng, Trương Hạnh Huệ kéo mấy sợi dây làm thành một tấm lưới đặt lên số bông kia, làm xong những thứ này là một quá trình đè cho phẳng lại.

Cứ như vậy lại bận rộn thêm nửa giờ nữa, Trương Hạnh Huệ mới xếp những sợi bông lại với nhau, cắt may vải bông và vải sa thanh một cách khéo léo, bắt đầu khâu chăn.

Kỹ thuật khâu vá của Trương Hạnh Huệ rất thành tạo, đường kim mũi chỉ trên tay cô có thể nói là nước chảy mây trôi, vừa nhanh vừa cẩn thận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
27 Tháng mười, 2022 18:56
Kh
BÌNH LUẬN FACEBOOK