CHƯƠNG 95
Không lâu sau một chiếc chăn mềm mại đã được hoàn thành.
Bình Bình, Yên Yên lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chăn mới, còn được làm bằng vải bông và vải sa tanh, hai đứa bé không nhịn được đưa tay ra sờ, lại sợ sờ hỏng, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hây hây vì hưng phấn, rất đáng yêu.
Nhìn dáng vẻ này của Bình Bình và Yên Yên, Lưu Ly vừa buồn cười, vừa đau lòng.
Nếu như là thời hiện đại, những đứa bé lớn như bọn chúng, có bao nhiêu đồ chơi cũng không dỗ được, nhưng bọn chúng lại vì một chiếc chăn mới mà vui vẻ như thế này, giống như đối diện với một bảo vật vậy.
Không khỏi đau lòng, Lưu Ly xoa đầu Bình Bình và Yên Yên: “Đợi sau này chúng ta có nhà mới, mẹ sẽ làm cho hai đứa mỗi người một chiếc chăn bông mới tốt hơn.”
Hai đứa bé nghe thấy vậy, nhìn nhau, sau đó đồng thời ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình, vừa kinh ngạc, vui mừng vừa mong đợi.
“Mẹ, chúng ta sẽ có nhà mới sao?”
Lưu Ly gật đầu: “Nhất định sẽ có.”
Bình Bình và Yên Yên nhìn nhau hiểu ngầm, sau đó cùng đồng thanh: “Chúng con tin tưởng mẹ.”
Bây giờ mẹ rất lợi hại, nói cái gì đều có thể thực hiện.
Trương Hạnh Huệ ở bên cạnh nhìn Lưu Ly, khuôn mặt tràn đầy sự bái phục: “Lưu Ly tỷ, tỷ thật lợi hại.”
Nói xong, Trương Hạnh Huệ hơi rủ mắt xuống, khuôn mặt tràn đầy sự thất vọng: “Không giống muội, thật sự làm gì cũng không làm tốt.”
Nhìn thấy Hạnh Huệ như vậy, Lưu Ly có chút sững sờ: “Hạnh Huệ, sao muội lại nói mình như vậy?” Cô không ngờ Trương Hạnh Huệ lại phủ nhận bản thân mình, trong ký ức của cô, cô ấy vẫn luôn là một cô gái yên tĩnh, bình lặng.
Trương Hạnh Huệ nghe thấy vậy càng thêm thất vọng: “Lưu Ly tỷ, muội đốt lửa có thể đốt cả nhà bếp, chị dâu muội nói muội không có số làm tiểu thư, nhưng lại mắc bệnh tiểu thư.”
Lưu Ly cau mày, nghĩ đến Điệp Trúc Lam, đôi mắt lạnh đi mấy phần.
Hạnh Huệ là con cái duy nhất của Trương gia, Đại Tú thúc lại là tính sổ sách ở trên trấn, có một chút nhân mạch, nên đã tìm cho Hạnh Huệ một đối tượng kết hôn từ lâu.
Nghe nói đối phương làm buôn bán ở trong huyện, có kẻ hầu người hạ, nên từ nhỏ thím rất nuông chiều Hạnh Huệ, ngoại trừ thêu thùa, may vá thì không cho nàng làm cái gì.
Nhưng Điệp Trúc Lam kia lại ác độc nói Hạnh Huệ là một người ‘không có số làm tiểu thư nhưng lại mắc bệnh tiểu thư’, cái này rõ ràng đang ghen tỵ với Hạnh Huệ.
Bởi vì bản thân không có số mệnh tốt, nên ghen tỵ với Hạnh Huệ, cũng biết Hạnh Huệ là một người không biết mách lẻo, âm thầm bắt nạt trong lời nói, làm tổn thương Hạnh Huệ.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly lại có thêm một sự hiểu biết về nhân phẩm của Điệp Trúc Lam, càng thêm ghét nàng ta.
Nhưng, Lưu Ly lại không thể hiện ra bên ngoài, chỉ nhìn Hạnh Huệ với khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc.
“Hạnh Huệ, muội rất tốt, đừng nghe chị dâu của muội nói linh tinh.” Mặc dù Hạnh Huệ trưởng thành trong sự nuông chiều, nhưng không hề lệch lạc, ngược lại là một cô gái thông minh lanh lợi, lương thiện.
Hạnh Huệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Ly.
Nàng thật sự tốt như vậy sao? Nhưng chị dâu không nói như vây.