Mục lục
Chồng Ma Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lãnh Mạch đang đánh nhau với quái điểu, bây giờ Tống Tử Thanh lại chán ghét tôi, tôi lại không có khả năng bay, rơi từ nơi cao thế này xuống, xác định là tan xác rồi.

Tôi nhìn thấy mặt Tống Tử Thanh luôn rồi, khoảng cách với mặt đất rất gần, eo bị kéo một cái, tôi vô thức cúi đầu, là cánh tay của Lãnh Mạch, anh ta ôm tôi đáp xuống đất an toàn.

Mà con quái điểu cũng ở chỗ cách chúng tôi không xa, rơi xuống đống xương cốt, chết rồi.

Tôi thở hắt một hơi, võ võ lồng ngực: “Doạ chết tôi rồi, đó là quái vật gì vậy!”

“Ngôi mộ cổ này tồn tại hàng ngàn năm, lại là nơi phong ấn kiếm thần, trong đây có quái vật gì đó cũng chẳng có gì là lạ, đồ nhát gan.’ Tống Tử Thanh giêu cợt một tiếng.

“Anh bảo tôi nhát gan? !” Cái tên Tống Tử Thanh vừa ngu ngốc vừa nhát gan lúc ở trong nhà cổ đó nói tôi nhát ganl “Có một số người là giả ngu, còn cô, thì chẳng cần phải giả vờ làm gì, sao cô không đi diễn kẻ ngốc ấy, đúng là diễn từ bản chất.” Tống Tử Thanh khoanh tay, đầy mặt chế nhạo.

Vì sao sau khi cái tên này trở lại với bộ mặt thật thì khó ưa vậy hả? !


Lãnh Mạch lật tôi qua lại kiểm tra một lượt, sau khi xác định tôi không sao cả, cũng bắt đầu đả kích tôi: “Chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc như em.”

Rõ ràng tôi vừa mới thoát chết, cái cảm xúc lúc này bọn họ có hiểu không hả? À, đúng, chắc chắn là bọn họ không hiểu, bọn họ là người giỏi giang, một con quái điểu thật to làm gì đụng được vào bọn họ, cho nên bọn họ không thể hiểu được, cảm xúc của một nhân vật nhỏ bé như tôi.

“Hai người thì giỏi! Hai người giỏi nhất!

Được chưa! Ghét bỏ tôi vướng chân vướng tay thì bây giờ tôi rời đi! Tìm thanh kiếm cái quái gì, liên quan gì tới tôi!” Tôi lập tức cảm thấy tủi thân, mũi chua xót, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nghẹn ngào quát bọn họ.

Hai tên đàn ông thấy tôi sắp khóc rồi, chắc là bọn họ không biết xử lí thế nào với nước mắt của con gái, đều không nói gì nữa, Tống Tử Thanh hừ một tiếng, đi lên phía trước, Lãnh Mạch cũng ngậm miệng, an phận đi bên người tôi, cầm giấy lau đưa cho tôi, không dám nói chuyện, cả mặt không biết mình sai chỗ nào, khiến sự tủi thân ban nấy của tôi lập tức biến mất.

Tôi khó chịu cướp lấy giấy lau trong tay anh †a, dùng sức xì mũi: “Anh một tên đàn ông, còn đem giấy lau bên người, nữ tính quá đó!”

Anh ta vô cũng tốt tính không châm chọc lại tôi, lại đưa cho tôi thêm một tờ giấy.

Trải qua việc này, Tống Tử Thanh không đi quá xa, Lãnh Mạch thì càng ở bên người tôi không rời một bước.

Cảm xúc của con gái, tới thì nhanh, đi cũng nhanh, tôi quậy một trận xong thì không quậy nữa, hỏi Lãnh Mạch: “Chỗ này coi như ở trong mộ cổ rồi sao? Đây là tầng đầu tiên à?”

“Không phải, đây coi như là bên ngoài mộ Đây coi như là bên ngoài mộ cổ hả! Nhiều bộ xương cốt như vậy!

“Nhìn đi.” Lãnh Mạch giương giương cằm: “Đây mới là lối vào.”

Thôi nhìn về phía trước theo tầm mắt anh ta trước mặt chúng tôi có bốn cây cột lớn, hai cây cột trong đó đã đứt gãy rồi, chỉ còn lại gốc cột, trên bốn cây cột đều khắc hoa văn, chúng tôi đi tới gần, tôi nhìn một cây cột trong đó, nói là hoa văn, chỉ bằng nói là phù văn thì đúng hơn, giống như chữ thời cổ, tôi nhìn không hiểu, có điều thấy Tống Tử Thanh rất hứng thú, cứ đi vòng quanh mấy cây cột này, lại còn ghi vào sổ tay.

Lãnh Mạch không có nhiều sự kiên nhẫn, đi xuyên qua bốn cây cột này, gọi tôi một tiếng, tôi không nhìn cây cột nữa, đuổi theo anh ta.

Sau cây cột là cây đại thụ cao chọc trời, chúng tôi không nhìn thấy cành cây, rễ đã vươn dài trên mặt đất, chỉ có thể nhìn thấy gốc cây to lớn, cái cây này có màu đen, màu đen rất kì dị, gốc cây giống như một con quái vật có xúc tu vậy, ở giữa gốc cây có một cái hang, Lãnh Mạch chỉ vào đó: “Đi từ đấy vào, chính là mộ cổ”

Tống Tử Thanh đi từ phía sau lên: “Thời gian gấp gáp, chúng ta trực tiếp xuống thôi.”


Tôi đi vào hố cây, từ trên nhìn xuống, phía dưới giống như một cái động không đáy vậy, tất cả tối đen, không nhìn thấy gì cả, cũng không nhìn thấy điểm cuối.

Chúng tôi đều là lần đầu vào nơi này, Tống Tử Thanh ném một viên đá lửa xuống, Lãnh Mạch nói với tôi rằng Tống Tử Thanh đang thử xem phía dưới có không khí không, nếu đá lửa tắt, có nghĩa là bên dưới không có không khí, chúng tôi buộc phải nghĩ cách để xuống, nếu không thì sẽ ngạt thở chết, nếu đá lửa cháy bùng lên, có nghĩa bên trong có khí dẫn cháy như cacbon monoxit, metan vân vân, phải cẩn thận không đụng vào nơi nào đó, khiến cho bùng lửa.

Bên cạnh hố cây có dây leo, Tống Tử Thanh kéo một dây trước, thử một chút, sau đó nắm lấy dây leo, leo xuống dưới hố cây.

Lãnh Mạch cầm một dây khác lên, gọi tôi: “Qua đây.”

“Không phải chứ, thật sự phải bám dây leo leo xuống à?”” Hai chân tôi phát run, không phải tôi vô dụng, nếu có một ngày bạn rơi vào hoàn cảnh này, không phải nằm mơ, cũng không phải lúc quay phim, có lẽ bạn còn sợ hãi hơn cả tôi.

Tôi chỉ là một người dân nhỏ bé thôi hu hu hu hul “Mau qua đây, đừng có chân chừ nữa.” Lãnh Mạch không để tôi do dự nữa, kéo tôi ôm vào lòng anh ta: “Ôm lấy eo tôi, đầu chôn vào lồng ngực tôi, đừng ngẩng đầu, hiểu không?”

“Vì sao?”

“Trong lúc rơi xuống, phải qua một cái lỗ, có thể em sẽ nhìn thấy một số thứ rất đáng sợ.

“Sau khi anh ta nói xong, một tay kéo dây leo một tay ôm lấy eo tôi, leo xuống hố cây.

Má ơi!

Tôi ôm chặt lấy eo anh ta, đầu không dám vươn ra, làm gì rảnh mà vươn đầu ra nhìn chứ!

Tốc độ rơi xuống như bay này đã đủ khiến người ta không kịp suy nghĩ rồi! Tôi chỉ có thể nghe thấy bên tai thấp thoáng những âm thanh của những người khác nhau, kêu là ‘cứu tôi ‘tôi thảm quá’ ‘đưa tôi đi với, đủ loại âm thanh, thậm chí là tay đang ôm eo Lãnh Mạch của tôi cảm thấy như có ai túm lấy, doạ tôi suýt nữa thì buông tay ra, may là Lãnh Mạch ôm tôi rất chặt.

Tôi không biết cái lối này dẫn tới đâu, có phải thế giới của người chết hay không?

Cuối cùng cũng dừng lại, Lãnh Mạch thả tôi xuống, hai chân tôi chạm xuống mặt đất, nhưng tôi vẫn không dám mở mắt ra, không dám buông anh ta ra, Lãnh Mạch có hơi buồn cười, xoa đầu tôi: ‘Được rồi, đã tới đáy rồi, em đừng có nhân cơ hội sờ mó tôi.”


“Đồ nhát gan.” Giọng của Tống Tử Thanh.

Tôi run run lộ cái đầu ra khỏi lồng ngực Lãnh Mạch, thật sợ vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một đám vong hồn đang bao vây chúng tôi, hét lên muốn giết chúng tôi.

Vẫn may, trước mắt không có gì cả, Tống Tử Thanh dùng đèn pin soi sáng, chắc ở dưới đây không có hồn ma, nên anh ta mới bật đèn pin.

Nghĩ tới đây, lòng tôi cũng được thả lỏng chút.

Lãnh Mạch sờ bức tường bên cạnh: “Tôi thấy chúng ta phải nhanh lên”

Tôi và Tống Tử Thanh cùng nhìn qua, phía chân tường, có vết tích bị lửa thiêu rụi.

Là Dạ Minh, Dạ Minh cũng tới rồi!

Tống Tử Thanh còn vội hơn chúng tôi, bước nhanh về lối đi đằng trước, gọi chúng tôi: “Nhanh lên!”

Hình như chuyện này rất nghiêm trọng, Lãnh Mạch cũng không trêu đùa tôi nữa, khẽ đẩy tôi một cái, bảo tôi đi trước, tôi chạy đi, đuổi theo Tống Tử Thanh.

Vốn dĩ Tống Tử Thanh đã đi rất nhanh, đột nhiên lại dừng lại không hề báo trước.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK