Độc tố đã được giải, sự uy hiếp của Minh Vương với Lãnh Mạch cũng không còn chút nào.
Quả thực đã đến lúc phản kích.
Cơn giận này, tôi đã nhịn rất lâu, rất lâu rồi.
“Phản kích như thế nào đây? Chúng ta chỉ có vài người, làm sao đánh lại Minh Vương?” Ác Ma vương hỏi.
Lực lượng trước mắt của chúng tôi hiển nhiên là bất lợi, Tống Tử Thanh vừa mới từ hồ lô đi ra, thương tích còn chưa hồi phục.
Tống Thiên Ngân mới 17 tuổi, cho dù có thể triệu hồi Võ Thần cũng vân còn rất yếu.
Lục Quy chỉ biết chữa bệnh, không biết chiến đấu, chỉ có thể chỉ viện ở hậu phương.
Mặc dù tôi có quỷ nhấn và Hồng Hồng cũng khó địch được quân đội lớn mạnh của Minh Vương.
Nhưng nếu Lãnh Mạch đã dám nói như vậy thì anh nhất định là đã có biện pháp.
“Đầu tiên phải đi tìm Si Mị.’ Lãnh Mạch nói.
“Anh nói là tìm Sỉ Mị dưới địa phủ sao?” Tôi ngửa cổ lên nhìn anh.
“Đúng vậy.’ Anh gật đầu nói: “Dù nói thế nào thì Si Mị cũng có sức chiến đấu rất mạnh, lại thêm là quỷ sai dưới địa phủ, thực lực của quân quỷ sai không dễ xem thường, đầu tiên mượn sức của địa phủ mới là thượng sách”
Mượn sức của địa phủ… Nhưng thù hận của địa phủ với Lãnh Mạch, không phải là việc tôi có thể khuyên nhủ được.
Lãnh Mạch dường như nhìn thấu ý nghĩ của tôi, bàn tay vô vô đầu tôi: “Đừng lo, anh đương nhiên là có cách”
Lúc anh nói chuyện, trường bào màu đen không gió mà bay, loại khí thế này, Lãnh Mạch chết đi đó, thực sự đã quay về rồi.
“Vâng” Tôi gật đầu.
Lãnh Mạch, không có ai có thể đánh bại.
“Hai ngày nữa độc của tôi mới phát, trong hai ngày này chúng ta phải giải quyết chuyện địa phủ trước, sau đó mới tập trung quay về Minh Giới, một lát nữa tôi sẽ gửi thư riêng cho Hàn Vũ cùng với thuộc hạ” Nói xong Lãnh Mạch ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía phương xa: “Tôi chờ ngày này rất lâu rồi, mặc dù gấp gáp nhưng cuối cùng cũng đến rồi.”
Cuối cùng cũng đến rồi.
Minh Vương, bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải tính toán rõ ràng từng món nợ một.
“Chị, em muốn về nhà họ Tống trước.” Tống Thiên Ngân nãy giờ im lặng lúc này liền đứng dậy.
Đúng rồi, còn chuyện của Tống Lăng Phong và chuyện của nhà họ Tống cần phải giải quyết nữa, nhưng bây giờ…
Lúc tôi còn thấy khó xử, Lãnh Mạch đã nói thay tôi: “Muốn quay về nhà họ Tống thì đầu tiên cần phải tới địa phủ trước, giải quyết xong chuyện địa phủ mới có thể quay về nhà họ Tống, vậy nên chuyện trước mắt chúng ta cần phải làm chính là tới địa phủ.
Địa phủ là nơi trung gian giữa nhân gian và Minh Giới, muốn quay lại Nhân Gian nhất định phải qua địa phủ, tôi nhất thời kích động quên mất chuyện này.
Tống Thiên Ngân không nói gì nữa.
Tống Tử Thanh tiến lên, khoanh tay đứng bên cạnh tôi, nhìn vào Lãnh Mạch: “Nếu em gái tôi đã nhận định là anh, tôi sẽ không nói gì nữa, nhưng tôi sẽ luôn ở bên cạnh nó, nếu nó đến địa phủ, vậy tôi cũng đi.”
Câu nói này cũng chính là gián tiếp nói với Lãnh Mạch, anh ấy cũng băng lòng cùng với Lãnh Mạch chống lại Minh Vương.
“Anh gia nhập, chính là làm ít công to.” Lãnh Mạch trả lời anh ấy.
“Thôi đi, đừng nói mấy lời khách sáo với tôi.” Tống Tử Thanh trách cứ một tiếng rồi tự giễu nhếch khóe miệng lên: “Thật là không nghĩ tới có một ngày như vậy, tôi sẽ cùng với người Minh Giới đứng chung một chiến tuyến”.
Đam Mỹ Sắc
“Tống Tử Thanh…” Tôi kêu lên, luôn cảm thấy từ sau khi anh em nhận nhau, Tống Tử Thanh không quá vui vẻ, ngược lại có chút đau thương nhàn nhạt nói không nên lời, tôi không biết nên an ủi đau thương của anh ấy như thế nào, đến cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào.
Tống Tử Thanh liếc nhìn tôi cũng không nói gì, sau đó rời ánh mặt đi.
Lãnh Mạch hơi nhíu mày, dường như hiểu rõ điều gì, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ chuyển chủ đề: “Chúng ta ở đây nghỉ ngơi một giờ đồng hồ, một giờ sau chúng ta đến địa phủ.”
Lãnh Mạch của lúc này là vị vương quả quyết quyết định sách lược, lời anh nói không được nghỉ ngờ, chỉ cho phép thực thi.
Chúng tôi ngồi xuống, theo mệnh lệnh của anh nghỉ ngơi một giờ.
Lãnh Mạch ra khỏi động cây gửi tin tức cho binh sĩ của anh, Lục Quy để cho Tống Tử Thanh ăn vài viên thuốc, trong nhà Ác Ma Vương còn có một vài cây thuốc, lại cho anh ấy ăn tiếp, bên ngoài Tống Tử Thanh không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là nội thương, bây giờ mặc dù lúc anh ấy ở trong hồ lô đã ổn định lại thương tích, nhưng vân chưa đạt đến trạng thái tốt nhất, nếu dùng hết toàn lực, nhiều nhất chỉ có thể phát huy năm phần công lực.
“Anh thật sự không sao cả chứ?” Tôi ngôi cạnh Tống Tử Thanh, lo lắng hỏi anh.
“Nghỉ ngơi trên đường tới địa phủ là đủ rồi” Tống Tử Thanh vừa uống nước vừa nói.
“Anh Tiểu Thanh” Tống Thiên Ngân từ một bên đi tới ngôi cạnh Tống Tử Thanh: “Anh nói ông nội thật sự độc ác như vậy sao? Vừa giết anh vừa muốn giết em.
Anh nói ông nội có phải bị quỷ ám không, hoặc là bị Minh Vương yểm loại bùa chú đặc biệt nào đó mới khiến ông nội làm ra những việc này?”
Điều này thật sự cũng không phải không có khả năng.
Nhưng Tống Tử Thanh đã phủ nhận: “Sau khi mật thất ở nhà họ Tống bị lộ, anh từng nghỉ ngờ ông nội cũng bị khống chế giống chú, nên mới đuổi theo để hỏi ông nội, ngôn ngữ cử chỉ của một người có thể bị khống chế nhưng nội công của nhà họ Tống sẽ không bao giờ bị khống chế, ông nội đánh anh một chưởng, anh cũng không phải yếu đến nồi không phân biệt rốt cuộc là thật hay giả, nên tại sao anh phải thừa nhận ông nội… Không, ông ấy đã không còn là ông nội của chúng ta nữa, Tống Lăng Phong cũng không bị quỷ nhập hay bị khống chế, ông ta chính là người ông nội mà chúng ta biết.”
“Tại sao..” Tống Thiên Ngân vân không dám tin sự thật này: “Ông nội vấn luôn yêu thương chúng ta như vậy, làm sao có thể đột nhiên muốn chúng ta chết, làm sao có thể… Em không tin, em phải tự mình đến nhà họ Tống xác nhận”
“Chúng ta sẽ đến nhà họ Tống, đi từ địa phủ.” Tống Tử Thanh nói, ánh mắt dân dần trở nên sắc bén: “Trong chuyện này Tống Lăng Phong săm vai gì, anh nghĩ tới địa phủ, có lẽ cũng đoán ra được vài điều.”
Kể cũng kỳ lạ, từ sau khi Lãnh Mạch hôn mê Hồng Hồng chưa nói một câu nào.
Không, nói một cách chính xác, hẳn là từ lúc rời khỏi nhà họ Tống, Hồng Hồng trở nên rất kiệm lời.
Tôi chỉ cảm thấy đương lúc sự việc khẩn cấp Hồng Hồng không muốn nói nhiều phân tán sự chú ý của tôi nên tôi cũng không quá để ý việc này.
Ác Ma vương lấy một số dược liệu để chúng tôi dự trữ, lại lấy đồ ăn để chúng tôi bổ sung thể lực, tuy mấy người chúng tôi đều không có tâm trạng ăn uống, nhưng để bổ sung thể lực, để có sức chiến đấu, chúng tôi vân phải bắt ép bản thân ăn một chút, Lục Quy lại cho chúng tôi ăn thêm mấy viên thuốc.
Một giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, lúc Lãnh Mạch †ừ bên ngoài động cây quay vào chính là lúc chúng tôi phải chuẩn bị xuất phát, anh đã nói với binh sĩ của anh, säp xếp xong một số việc ở Minh Giới.
Ác Ma vương nói mặc dù ông ta không thể dân chúng tôi đến địa phủ nhưng có thể dân chúng tôi tới trận dịch chuyển gần nhất, có sự giúp đỡ của ông ta, chúng tôi thuận lợi đi qua dòng sông tím, trong cái nôi của ác quỷ nên cũng không có quái vật nào dám tới công kích chúng tôi, chúng tôi vô cùng nhanh chóng tới Truyền tống trận, dịch chuyển về Truyền tống trận †âng thứ 19 của địa ngục.
Sau khi nói lời cảm tạ với Ác Ma vương lần nữa, bốn người tôi, Tống Tử Thanh, Tống Thiên Ngân, Lục Quy, Lãnh Mạch bước vào trận dịch chuyển.
Địa phủ, Sỉ Mị, tôi tới rồi!.
Danh Sách Chương: