Lãnh Mạch đã về Minh Giới.
Tâm trạng vui vẻ bảo Hàn Vũ gọi vài người qua, nói với họ: “Tôi sắp tới sẽ ở thế giới loài người một thời gian, có chuyện gì thì báo cho tôi.”
Mấy người Hàn Vũ nhìn nhau, Hàn Vũ thu hết can đảm, yếu ớt nói: “Anh Lãnh, anh nhặt được tiền à? Sao hôm nay anh cười tươi như hoa vậy?”
Bọn họ đã bao giờ nhìn thấy Lãnh Mạch như thế này bao giờ chứ? Điều mà Hàn Vũ thực sự muốn nói là Lãnh Mạch có phải đã động tình không, nhưng anh ta không dám nói, vì sợ bị giết.
Lãnh Mạch hôm nay tâm trạng rất tốt, không quan tâm đến bọn họ, uể oải đứng lên: “Nếu không có việc gì thì giải tán đi.
Cũng đừng nói với Minh Vương rằng tôi sẽ đến thế giới loài người, chỉ là nói rằng tôi đang đi chơi.
Nói xong, Lãnh Mạch rời đi.
Hàn Vũ và một vài người ở phía sau đều có biểu hiện giống như gặp quỷ.
“Anh Lãnh bị làm sao vậy? Hôm nay quá bất thường.”
“Tôi không biết, trước đây tôi chưa từng thấy anh ấy có tâm trạng tốt như vậy, tốt đến mức kinh hoàng.
Có phải…anh ấy nhìn để ý đến người phụ nữ nào không?” Hàn Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.
Kết quả là, vài người khác còn kinh hãi hơn: “Anh Lãnh để ý phụ nữ sao? Không thể! Chắc chắn không thểt”
“Đang thảo luận cái gì đấy?” Dạ Minh đi tới: “Lãnh Mạch đâu? Tôi tìm một vòng cũng không thấy cậu ta”
“Anh ấy đã đi đến thế giới loài người, anh ấy nói là sẽ ở đó một thời gian.” Hàn Vũ đáp.
“Hả? Ở đó một thời gian? Ý gì vậy? Cậu ta đi đâu rồi?”
“Anh Lãnh nói sẽ đến thế giới loài người một thời gian, hiện tại sẽ không trở lại Minh Giới.
“Cái gì?” Vừa nghe thấy vậy, Dạ Minh đứng ngồi không yên, trước kia anh ta luôn ở cùng Lãnh Mạch, bây giờ Lãnh Mạch đột nhiên chạy tới thế giới loài người cũng không có trở lại, Lãnh Mạch coi mình là gì vậy? Nói rời đi là rời đi sao? Vậy thì tương lai anh ta phải chết vì buôn chán mất!
Không nói một lời, Dạ Minh xoay người rời đi.
Lãnh Mạch chắc đang tìm người giao ước của mình!
Anh ta là bạn thời thơ ấu của Lãnh Mạch và anh ta là đồng bọn tốt nhất của Lãnh Mạch.
Làm sao anh ta cam lòng để người khác thay thế chứ? Tại sao Lãnh Mạch lại đi tìm một đồng bọn khác, Lãnh Mạch không quan tâm đến anh ta, nếu không chơi với anh ta thì không ai quan tâm đến anh ta mất…
Càng nghĩ càng buồn, càng nghĩ càng tức giận, Dạ Minh đến thẳng thế giới loài người.
Anh ta đã hỏi thăm vị trí của người giao ước rồi, và anh ta sẽ đi gặp người giao ước cùng Lãnh Mạch, xem ai giỏi hơn!
Lãnh Mạch đâu biết rằng Dạ Minh đi theo đến thế giới loài người, anh mua một biệt thự ở thành phố A, khoảng cách với người phụ kia không quá gần cũng không quá xa, anh có thể tùy ý mà tìm cô bất cứ khi nào, cũng có thể đề phòng cô xảy ra chuyện.
Đây là lần đầu tiên anh đối với một người phụ nữ cân nhắc nhiều như vậy, thật sự nếu không phải là người giao ước của anh, làm sao anh có thể quan tâm đến chuyện sống chết của người phụ nữ đáng chết kia chứ?
Nằm ở trên giường lớn, Lãnh Mạch nhìn trần nhà, trong đầu là hình ảnh cô gái nhỏ kia đang trừng mắt nhìn anh.
Như vậy…thật dễ thương.
Sau mấy ngày yên ổn, Lãnh Mạch cũng không thể ngồi yên, vậy sao người phụ nữ kia lại không có phiền phức gì chứ? Nếu cô không gặp khó khăn, anh lấy cớ gì đến tìm cô bây giờ?
Thôi, coi như là tình nguyện qua xem một chút.
Tìm một cái cớ cho mình, Lãnh Mạch chạy đi tìm Đồng Đồng.
Anh cố ý tạo ra một bầu không khí băng giá để dọa cô, kết quả là đối phương không hề quan tâm, nhìn chằm chằm vào anh khi anh xuất hiện: “Lãnh mặt liệt chết tiệt!”
Người phụ nữ đáng chết đang muốn ăn đòn, phải không?
Kìm nén cơn tức giận của mình, Lãnh Mạch ủ rũ khoanh tay.
“A, nhân tiện, Lãnh mặt liệt, tôi muốn tìm một ngôi mộ của người chết, lão quỷ nói anh biết, cho nên tôi hỏi…anh!” Cô gái nhỏ đi tới trước mặt anh, không những không sợ anh, còn đặt biệt danh vớ vẩn cho anhI “Sao, cô chán quá nên đi đào mộ người ta sao?”
Tức giận, khinh người, không muốn để ý tới người phụ nữ đang chết này!.
Danh Sách Chương: