Tôi biết, đây là cơ hội vô cùng tốt, cũng là cơ hội một lần duy nhất, còn không thể để nhện bị Lạc Nhu phát hiện, nếu không chúng tôi sẽ định là chết hết!
Nguyên nhân vì hai binh lính dân tôi mặt ngoài nhìn qua tương đối gầy yếu, cũng không có cột tôi nghiêm trọng, tôi để Hông Hồng vụng trộm từ duôi hai tay ra từ bắp chân tôi, nhìn Lãnh Mạch đến gần tôi một chút, lại tới gân chút… Ngay tại lúc này!
“Hồng Hồng!” Tôi hét lớn trong lòng.
Hai tay Hồng Hồng duõi ra, níu ống quần hai tên lính kéo một cái vê phía sau, hai tên lính lảo đảo lui vê sau mấy bước, tôi cũng thừa cơ hội này liền xông ra ngoài, chạy về phía Lãnh Mạch.
Mà vì để Lạc Nhu sinh nghị, tôi tiện thể giương nanh múa vuốt kêu to: “Các người muốn để tôi chết, tôi cũng không để các người sống tốt đâu!”
Lãnh Mạch nhìn về phía hướng tôi, trong ánh mắt mang theo nghỉ ngờ.
Tôi nhăm mắt lại đổ ập vào lông ngực của anh, nhện cũng ở đầu vai tôi chuẩn bị nhảy sang Lãnh Mạch.
Mắt thấy đã muốn nhào vào trong ngực Lãnh Mạch, bồng nhiên lúc này thân thể của tôi lại ngừng trong không trung.
“Nguy rồi!” Nhện nói nhỏ bên tai tôi: “Nhảy vào trong quân áo của tôi đi”
“Cái người phụ nữ này cô còn muốn đụng Lãnh Mạch nhà tôi, muốn chết sao” Lạc Nhu một mình dựa vào bên trên vương tọa, một tay khống chế thân thể của tôi, tàn bạo hất tôi ra phía tường đăng sau, cô ta dùng sức rất mạnh, lúc tôi đụng vào trên tường sức mạnh hung ác đấm một quyền vào bụng tôi, tôi từ trên tường bắn ngược xuống dưới đất, cổ họng ngòn ngọt, nôn ra một ngụm máu.
“Chỉ băng cô cũng muốn ở đây lỗ mãng, còn thật sự coi chính mình có nhiều lợi hại lắm à”
Lãnh Mạch đưa lưng về phía Lạc Nhu dùng ánh mắt hỏi thăm hành động này của tôi, tôi không dám đối diện với Lãnh Mạch, dù sao bây giờ sự chú ý của Lạc Nhu cũng ở trên người tôi, chỉ cần tôi có một chút xíu vẻ mặt không thích hợp cũng đều sẽ làm cho Lạc Nhu hoài nghỉ, lân này thấy dáng vẻ không cách nào tiếp cận Lãnh Mạch, hiện tại nhện cũng không dám tự tiện leo ra, bên trong chủ điện này tràn đầy hơi thở âm quỷ của Lạc Nhụ, rất dễ dàng sẽ bị phát hiện.
Tôi lau máu vương trên khóe miệng, vịn tường đứng lên, không thấy Lãnh Mạch, bèn cười lạnh với Lạc Nhu: “Nếu như bây giờ nhìn không quen tôi cô đều có thể giết tôi đi! Cô giết tôi đi!”
“Hóa ra là muốn đi tìm cái chết, ha” Lạc Nhu phất tay với tay chân bên cạnh, một lân nữa tay chân bắt lấy tôi, Lạc Nhu còn nói: “Trước đó tôi nói rồi, muốn chết cũng không dễ như vậy, không có khả năng, quan tài nhện sẽ lập tức đến đây, đến lúc đó để tôi thưởng thức gương mặt quật cường này của cô xem, nhìn xem gương mặt này của cô còn có thể phách lối tới khi nào nữa”
“Chắc chắn sẽ có một ngày, Minh Vương Lạc Nhu, tất cả những gì mà cô gây ra trên người tôi, tôi đều sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần” Tôi nhìn qua Lạc Nhu, nói từng chữ từng chữ.
“Một ngày nào đó? Ha ha ha ha!” Lạc Nhu cười †o.
Vẻ mặt tôi bình tính, lúc cô ta đang cười to nhanh chóng nhìn thoáng qua Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi.
Chỉ có thể liếc nhau, rất nhanh tôi liên dời ánh mắt đi: “Đúng vậy, một ngày nào đó, cô nhớ kỹ câu nói này của tôi đó, Lạc Nhu.”
“Không tệ, người phụ nữ này có khí phách đó đủ bướng bỉnh, tôi thích dáng vẻ cứng rắn này của cô, rất nhanh tôi sẽ để cho cô biết, đến cùng cô có còn ngày đó hay không.” Lạc Nhu còn đang cười, gương mặt trang điểm lộng lây.
Người quá tự tin, cuối cùng muốn vì ánh mắt cao hơn mình mà có thái độ xem thường sẽ phải trả giá đắt.
Binh sĩ chuyển quan tài nhện đến, đặt ở giữa Vương Điện.
Tôi bị binh sĩ dắt đi đến trước quan tài nhện.
Một lần nữa Lãnh Mạch quay về bên cạnh Lạc Nhu, bưng đĩa, trong mâm đặt bánh xốp, anh cầm lấy một miếng đút cho Lạc Nhu, Lạc Nhu lại gần mở cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra, ăn hết, sau đó mới nhìn về phía tôi: “Chuẩn bị bắt đầu”
“Vương.’ Lãnh Mạch đột nhiên lên tiếng.
Lạc Nhu nhìn về phía Lãnh Mạch, ánh mắt u ám lạnh lùng: “Không nỡ sao, lại muốn xin tha thay cô ta à?”
Lãnh Mạch dừng một chút: “Vương cô hiểu lầm rồi, cô ta vốn chính là do tôi bắt tới, làm sao có thể sẽ còn cầu xin thay cho cô ta chứ, chỉ là chúng ta đến Vương Điện lại phát ra nhiều tiếng vang như: vậy, muốn biết Dạ Minh đã đi đâu? Dạ Minh có tình cảm đối với người phụ nữ, tôi còn lắng rằng Dạ Minh sẽ đến cướp cô ta”
“A, Dạ Minh à, không phải là anh ta không nghe tôi, năm lần bảy lượt vi phạm mệnh lệnh của tôi, tôi xử phạt nhẹ anh ta một chút, anh ta hiện tại chỉ nghe lời khiến của tôi, ngay cả ý thức cũng không có, làm sao còn có thể tới cứu người phụ nữ này chứ, anh yên tâm đi.” Nâng Dạ Minh lên, Lạc Nhu trả lời vô cùng hời hợt, từ trong giọng điệu vô cùng hời hợt, hoàn toàn nhìn không ra cô ta có bao nhiêu tình cảm đối với Dạ Minh, nếu như ai không biết, hoàn toàn không thể lại nghĩ đến người phụ nữ này với Dạ Minh là mẹ con ruột.
Vẻ mặt của Lãnh Mạch chìm xuống.
Anh cũng không biết nhện nói với tôi những chuyện kia, đương nhiên sẽ tiếp tục hỏi Lạc Nhu xem Dạ Minh ở đâu, cũng không chừng sẽ vì cứu Dạ Minh mà cá chết lưới rách hoàn toàn vạch mặt với Lạc Nhu, như vậy chúng ta sẽ thật được không bù mất!
Lúc anh lại muốn mở miệng hỏi thăm Lạc Nhu, tôi kêu to lên một câu: “Lãnh Mạch anh đủ rồi!”
Lãnh Mạch khựng lại, chợt nhìn về phía tôi.
“Ngay cản loại người buồn nôn biến thái có bệnh như anh còn có tư cách đi hỏi thăm chuyện của Dạ Minh sao? Nếu như tôi là Dạ Minh, sẽ cảm thấy buồn nôn vì người bạn mình trở thành loại người leo lên Minh Vương chỉ vì vinh hoa phú quý với quyền lợi! Nếu như Dạ Minh biết anh làm những chuyện buồn nôn này, nhất định sẽ báo thù cho tôi!” Tôi tiếp tục rống to, khàn cả giọng.
Nhưng nhất định Lãnh Mạch phải đoán được ý nghĩ của tôi đó!
Lãnh Mạch hơi híp mắt lại.
“Dạ Minh chính là bị loại yêu nữ này như cô mê hoặc, mới trở nên không nghe lời như vậy đó!” Lạc Nhu tức giận đập cái ghế: “Ném cô ta vào!”
Hai mắt tôi phiếm hồng bị binh sĩ lôi đến chỗ quan tài nhện ấy, cho tới bây giờ cũng không dám xác định rằng đến cuối cùng Lãnh Mạch có hiểu ý của tôi hay không, lại quát: “Đời này gặp các người, thật sự là bất hạnh nhất cuộc đời này của tôi! Đời này gặp được anh, Lãnh Mạch, cả một đời người của tôi thật sự bị phá hỏng hoàn toàn rồi! Đợi lát nữa tôi đi vào quan tài, có bản lĩnh thì anh cũng đừng có tới! Nếu như anh đến, nhất định tôi sẽ lôi anh cùng xuống Địa Ngục đó!”
Vì nhắc nhở trọng tâm cho anh, tôi lại đặc biệt lặp lại nửa câu cuối cùng: “Tôi nhất định đó, nhất định sẽ bắt anh cùng xuống Địa Ngục!”
Tôi nhấn mạnh chữ như vậy, Lạc Nhu nhìn thấy chỉ là phẫn nộ trước khi chết, nhưng tôi tin tưởng, Lãnh Mạch nhất định có thể nghe ra được chuyện tôi muốn biểu đạt cho anh, nhất định có thể!
Binh sĩ kéo quan tài nhện ra, bên trong bò đầy nhện lít nha lít nhít tê dại, mặc dù trước đó ti pháp của đệ nhất các đại trưởng lão nói với tôi những con nhện này đều là do ông ấy tản mát năng lượng mà biến thành, nhưng nhìn thấy những con nhện này, tôi vẫn tê cả da đầu, toàn thân ngứa, chứng đều muốn phát tác.
“Ném vào!” Lạc Nhu ra lệnh.
Binh sĩ lôi lên, ném vào bên trong quan tài nhện, sau đó đóng nắp quan tài lại.
“Lãnh Mạch, anh dám đến đây không!” Cuối cùng tôi ở trong nắp quan tài lại hét to với Lãnh Mạch một câu, sau đó trong nắp quan tài, tâm mắt của tôi biến thành một vùng tăm tối.
“Cô gái nhỏ, tôi có thể vì cổ mà lập tức sẽ mở ra trận truyên tống” Tân Mục Bò tới bên trên bả vai tôi nói..
Danh Sách Chương: