Mục lục
Chồng Ma Của Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tôi nhanh chóng ngồi dậy: “Sao vậy”

Những nghi ngờ trong giấc mơ vừa rồi đều tan thành mây khói.

“Cô Đồng, vừa nấy lúc tôi quay trở lại thì nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông rất đẹp trai nhảy ra từ phòng của cô, tôi cảm giác đó không phải Lãnh Mạch đại nhân, cô t đó là ai không?”

Nhảy từ phòng của tôi ra, không phải Lãnh Mạch, lẽ nào là….Dạ Minh?

“Tôi cũng không biết” Tôi lắc lắc đầu, không hề nói ra sự nghỉ hoặc trong lòng, cũng không nhắc đến cái tên Dạ Minh.

“Thật kỳ lạ” Lão Quỷ lắc cái đầu trọc của mình: “Anh ta cho tôi một cảm giác rất quái dị, anh ta không bị ràng buộc bởi ranh giới trần gian, tôi có một nỗi sợ hãi mạnh mẽ đối với anh ta, thật sự là rất lỳ lạ”

Tôi nghĩ lại những lời Dạ Minh nói hôm qua, anh ta và Lãnh Mạch đều đến từ Minh giới, ma quỷ đối với bọn họ chỉ là loài sinh vật cấp thấp và bị coi là nô dịch mà thôi, hoặc là do Lão Quỷ sợ bọn họ, có lẽ đây chính là nguyên nhân.


Tôi nghĩ một lúc vẫn là nên nói với Lão Quỷ: “Ông sợ anh ta sao? Anh ta chính là người đêm qua đã cứu tôi, anh ta cũng không có điểm gì đặc biệt… à phải rồi, anh ta có nói sẽ dùng hạc giấy để liên lạc với tôi, hạc giấy thì sao có thể chuyển lời được?”

“Hạc giấy?” Lão Quỷ nghe xong bộ mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Cô Đồng à, sau này cô đừng có qua lại với người đó nữa!”

“Tại sao?” Thật kỳ lạ, khi gặp Lãnh Mạch, Lão Quỷ luôn cố gắng ghép tôi với anh ta, bây giờ gặp Dạ Minh, Lão Quỷ lại bắt tôi tránh xa Dạ Minh ra, Lãnh Mạch và Dạ Minh lẽ nào không phải cùng một loại người? Còn nữa Lão Quỷ cho rằng tôi đã là người của Lãnh Mạch, cho nên không thể tiếp xúc với người đàn ông khác.

“Cô Đồng à, những lời này tôi cũng không tiện nói cho cô nghe, tóm lại, cô hãy nghe theo.

Lão Quỷ xử: “Có một số chuyện Lãnh Mạch đại nhân ¡ lộ ra vẻ mặt khó Lão Quỷ không nói cho cô biết, nếu như tôi mà nói ra sẽ khiến đại nhân tức giận, Lão Quỷ tôi sẽ hồn bay phách tán mất!”

“Được rồi được rồi” Mỗi lần tôi định hỏi thêm một điều gì đó thì Lão Quỷ lại lôi Lãnh Mạch ra làm cái cớ, tôi cũng lười không muốn hỏi rồi: “Nhắc đến Lãnh Mạch, Lão Quỷ à chúng ta đã bao lâu không gặp anh ta rồi? Rốt cuộc anh ta đang làm gì vậy, cả ngày cứ thần thần bí bí, giống như đang làm chuyện gì khuất tất vậy!”

“Vật nhỏ à, em đang nhớ tôi sao? Sao lại quan tâm đến đời sống riêng tư của tôi rồi?”

Một cơn gió lớn thổi đến, khi gió ngừng thổi Lãnh Mạch đã ngồi đối diện tôi, tay chống cảm ánh mắt chứa đựng ý tứ không rõ ràng: “

Có phải là cảm thấy cô đơn trống vắng và lạnh lẽo rồi không?”

Đây gọi là gì nhỉ? Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.

Tôi nghiến răng nói với anh ta: “Tôi thật sự cảm ơn anh, không ngờ ma mà cũng tự mình đa tình thế này”

Nằm ngoài dự đoán, lần này anh ta lại chẳng tỏ thái độ gì với sự vô lễ của tôi, cũng không tức giận mà lại lặng lẽ nhìn tôi, tôi bị nhìn đến nỗi nổi hết gai ốc lên, tôi bối rối đứng dậy: “Tôi đói rồi, tôi đi ăn cơm đây, các người có muốn ăn không?”

Lão Quỷ đứng tít đẳng xa rất cung kính lắc lắc đầu.


Lãnh Mạch lười nhác tựa lưng vào ghế: “Làm hai phần”

Được rồi, lại là loại đức hạnh này chỉ biết ra lệnh cho người khác.

Tôi võ vỗ mặt đi xuống nhà bếp.

Đúng lúc đang nấu mì thì Lãnh Mạch đi vào đứng sau lưng tôi hỏi: “Tôi nghe Lão Quỷ nói, hôm qua cô gặp được một người biết dùng hạc giấy?”

“Đúng vậy, sao thế?” tôi không để ý trả lời anh ta.

Anh ta bất ngờ ôm tôi từ phía sau, làm tôi sợ đến nỗi vứt luôn đôi đũa vào trong nồi và bắt đầu giấy dụa: “Anh làm cái gì vậy?”

“Em để hắn ta chạm vào em sao?” Giọng nói của Lãnh Mạch nghe có vẻ rất tức giận, nhiệt độ trong phòng bỗng chốc đóng băng, tôi nhìn chiếc nồi vốn dĩ đang sôi, vào thời khắc này nó đã kết thành khối băng.

“Tôi đâu có để anh ta chạm vào tôi” Đối với Lãnh Mạch trong lòng tôi vẫn rất sợ anh ta.

“Không ư?” Bàn tay anh ta vòng lại từ phía sau, dùng lực bóp chặt vào ngực tôi còn mũi anh ta cũng đang hít hà trên cổ tôi: “Em nói dối! Hôm qua hẳn ta đã chạm vào ngực em, còn đưa cho em áo khoác của hắn có đúng không?”

Mẹ ơi! Lãnh Mạch là chó sao, chỉ ngửi thôi cũng ngửi ra được chuyện của ngày hôm qua?

Ngực của tôi bị anh ta bóp đến đau đớn, tôi muốn hất tay anh ta ra nhưng anh ta vẫn không buông, anh ta giống như muốn trừng phạt tôi càng bóp đau hơn, tôi đau đến mức phát khóc, nghĩ lại đêm qua tôi bất giác lại cảm thấy tủi thân, tôi hét lên với anh ta: “Đêm qua nếu như không có Dạ Minh, thì tôi sớm đã bị gã đàn ông thô tục kia làm nhục rồi! Lúc đó anh ở đâu hả? Bây giờ lại tuyên bố quyền sở hữu của anh, sao tối qua anh không đến mà tuyên bố! Cho phép gã đó chạm vào tôi nhưng lại không cho phép người khác sao?!”

“Em muốn chết phải không!” Lãnh Mạch bị tôi chọc giận rồi, đùng đùng xoay người tôi lại đối diện với anh ta, bóp chặt cằm tôi ép tôi nhìn vào anh ta: “Tôi nói rồi, em là đồ của tôi, không cho phép bất cứ ai chạm vào em. Bao gồm cả cái tên Dạ Minh đáng chết kia! Nếu như em còn nói giúp cho hắn, tôi sẽ giết chết em”

“Anh giết chết tôi thì tốt rồi! Bây giờ tôi không sợ anh ta nữa, nước mắt tôi bỗng tuôn ra: “Dù sao, từ trước tới nay mỗi lần tôi gặp nguy hiểm anh đều không xuất hiện! Tôi không muốn làm món đồ của anh! Tôi là của chính tôi thôi! Tôi muốn ở bên ai, muốn ai chạm vào tôi chỉ cần tôi cho phép là được chứ không phải anh!”


“Đáng chết!” Trên trán Lãnh Mạch nổi đầy gân xanh, cánh tay bóp cảm tôi càng dùng lực mạnh hơn, anh ta nhìn vào ánh mắt sợ hãi của tôi: “Người phụ nữ đáng chết như em, tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Tôi cho rằng anh ta muốn đánh tôi nhưng không ngờ anh ta đột nhiên sáp lại gần tôi, sau đó môi tôi dính vào đôi môi lạnh lẽo nhưng rất mềm mại của anh ta.

Tôi bị anh ta hôn rồi! Tôi bị Lãnh Mạch cưỡng hôn! Đây là nụ hôn đầu của tôi!

“Aa, mẹ kiếp!” tôi cố gắng giấy dụa nhưng không thể nào đấu lại với sức mạnh của đàn ông, đầu lưỡi anh ta tách đôi môi nhỏ bé của tôi ra và xâm nhập vào bên trong, làm rối loạn hơi thở của tôi.

€ó lẽ đây cũng là lần đầu tiên anh ta hôn môi, nụ hôn không có trình tự và loạn hết cả lên, một chút cảm giác cũng không có, chẳng có chút cảm giác hưởng thụ gì như trong tiểu thuyết cả, tôi sắp bị nghẹt thở rồi!

Trong lúc tôi sắp không thể chịu được nữa cuối cùng anh ta cũng buông tôi ra, tôi còn chưa kịp thở anh ta đã lập tức xoay người tôi lại, eo của tôi bị kẹp ở bồn nước, anh ta đè tôi từ phía sau, sức mạnh của đàn ông quá lớn, eo của tôi bị kẹp một cách đau đớn, không chịu được nữa liền khẽ kêu lên: “Đau quá…”

Cơ thể anh ta đột nhiên cứng lại, ngay sau đó giống như phát điên hai tay luồn xuống váy ngủ của tôi nắn bóp một cách thô lỗ và dã man, rồi lại kéo eo của tôi áp sát vào người anh ta, cảm nhận được có một vật rất nóng ở dưới mông tôi, tôi biết đó là thứ gì, cả người tôi nóng như bị thiêu đốt, bị dọa tới mức không biết phải làm gì Anh ta kéo quần lót của tôi xuống và chạm vào bên dưới, tôi khóc lóc run rẩy, anh ta từ phía sau tách hai chân tôi ra rồi áp sát vào.

người tôi, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Người phụ nữ chết tiệt, bây giờ tôi cho em biết rõ, em rốt cuộc thuộc về ai”

“Tôi không muốn!” Tôi sắp khóc rồi, bây giờ cả người tôi không có sức lực cơ bản là không thể chống cự được, chỉ có thể khóc mà cầu xin anh ta: “Lần sau tôi sẽ không dám nữa, sẽ không để người khác chạm vào tôi nữa, tôi cầu xin anh, tôi không muốn, tôi vẫn chưa sẵn sàng.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK