Con hung quỷ kia lợi hại đến vậy sao?
Lợi hại đến mức ngay cả Lãnh Mạch cũng không thể xử lý được cơ á?!
Tống Tử Thanh há miệng định giải thích với tôi, nhưng bị Lãnh Mạch cướp lời nói trước: “Không phải vì năng lực của tôi có hạn, mà là vì hung quỷ vốn là kẻ khắc với người của Minh giới, cho dù gọi Minh vương tới đây cũng không thể nào đối phó được với chúng”
Tôi bỗng thấy buồn cười, cảm giác hình như Lãnh Mạch đang sợ tôi nghĩ anh †a không có tài cán gì vậy.
Nhưng tôi vẫn không hiểu lắm: “Tại sao hung quỷ lại là kẻ khắc với người của Minh giới?”
Tống Tử Thanh nói: “Lúc nấy tôi nói với cô hung quỷ là vật thể kết hợp giữa hung thú và lệ quỷ, tên gọi hung quỷ bắt nguồn từ năm trăm năm trước, hay thậm chí còn lâu hơn nữa, mà hung thú cũng bị tuyệt chủng vào khoảng thời gian năm trăm năm trước này. Bất kỳ sinh vật nào sau khi chết đi cũng đều có linh hồn, linh hồn của hung thú được gọi là ác linh, phiêu bạt hàng trăm năm trên cõi trần, gặm nhấm đủ các loại linh hồn khác để tăng cường năng lực của chúng, sau này, khi gặp được lệ quỷ – giống loài được hình thành từ những con người đã chết mang nặng oán hận, chúng ăn lệ quỷ, hai cá thể hòa làm một, tạo nên hung quỷ!”
“Người của Minh giới sở dĩ không thể đối phó được với hung quỷ, không phải vì người của Minh giới không lợi hại, mà là vì hung quỷ miễn dịch với mọi năng lực, mọi chiêu của người Minh giới, dù là người Minh giới có mạnh đến mấy, ví dụ như Minh vương, hay vị vua tối cao nhất của Minh giới, hoặc vị vua mạnh nhất, cũng không thể làm tổn hại hung quỷ được. Sở dĩ hung quỷ miền dịch với năng lực của người Minh giới cũng chính là vì thời gian †ồn tại của hung quỷ quá dài, vả lại, Minh giới thuở đầu có mối quan hệ rất bền chặt với vị vua của huñg thú – Thao Thiết*, vậy nên…
*Thao Thiết: Trong truyền thuyết thời thượng cổ Trung Quốc, tứ đại hung thú bao gồm hóa thân của bốn danh thần sau khi chết, tức Tam Miêu, Hoan Đâu, Cổn và Công. Bởi vì làm nhiều việc ác, không tu đức, bị giáng chức hạ phàm mà hóa thành hung thú, trở thành: Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ.
“Thì ra là vậy” Nhắc tới Thao Thiết, tôi liền nghĩ tới Dạ Minh: “Vậy Dạ Minh thì sao? Dạ Minh là con trai của Thao Thiết mà.
“À, Dạ Minh thì khác” Tống Tử Thanh dựa người vào lưng ghế: “Nếu cậu ta tới thì hung quỷ chẳng là cái đỉnh gì hết”
Hung quỷ khắc người của Minh giới, mà Dạ Minh lại khắc hung quỷ, nhưng tính cách của Dạ Minh… ai biết được bây giờ anh ta đang ở đâu.
Tống Tử Thanh nói, chính vì hung quỷ khắc người của Minh giới, vậy nên người của Minh giới kiên quyết không để hung quỷ xuất hiện, chỉ cần có vụ án linh hôn biến mất một cách vô lý, Minh giới đều phái người đi điều tra, nếu là do con người làm, người của Minh giới sẽ không quản, nhưng nếu là do hung thú ác linh ăn linh hồn, thì sẽ tiêu diệt chúng nhân lúc ác linh vẫn chưa hòa làm một thể với lệ quỷ.
“Ăn linh hồn?” Tôi lập tức nhớ tới người đàn ông đeo mặt nạ ác quỷ kia: “Nói vậy thì chúng tôi từng gặp người thu thập linh hồn rồi đấy!”
“Ø2” Tống Tử Thanh lập tức quay sang nhìn tôi: “Thế tại sao không tiêu diệt ngay?”
Tôi đem chuyện gặp mặt nạ ác quỷ cho Tống Tử Thanh nghe, sau đó cau mày, nhìn về phía Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch đang điều tra”
“Lãnh Mạch đang điều tra? Thú vị đấy” Biểu cảm của Tống Tử Thanh bỗng trở nên thâm trầm: “Lãnh Mạch, Minh giới đã hạ lệnh, một khi có người thu thập linh hồn quá mức, thì bất kể là con người hay ma quỷ, hành động ấy đều đã phá vỡ quy tắc của Minh giới, anh có thể ra tay tiêu diệt con người, vậy tại sao vân dung túng cho tên đeo mặt nạ ác quỷ kia tiếp tục đi thu thập linh hồn chứ? Trừ phi… anh có ý đồ riêng”
Lãnh Mạch nheo mắt, anh ta không đáp lại, nhìn vào kính chiếu hậu, tôi thấy đáy mắt Lãnh Mạch chợt lóe lên một loại cảm xúc nào đó.
Trái tim bỗng nổi trống thình thịch.
Xe của Lãnh Mạch đỗ lại trước cửa nhà Tống Tử Thanh, Tống Tử Thanh tức tối hỏi: “Tại sao không tới nhà anh?!”
“Không được. Lãnh Mạch thờ ơ nói, dứt lời liền quay đầu lại nhìn tôi, lên tiếng bổ sung thêm một câu: “Đừng hiểu nhầm”
Tôi không nói gì.
“Tại sao không được?” Tống Tử Thanh hỏi.
“Minh vương đang ở đó” Tôi đáp.
“Ô, thì ra là vậy, thì ra có Minh vương đại nhân yêu thầm anh cả trăm năm đang ở đó à, Lãnh Mạch, anh lợi hại thật đấy, ngay cả Minh vương cũng lọt vào tay anh”
Tống Tử Thanh cố ý nói vậy, cố ý nói trước mặt tôi.
Tôi mở cửa bước xuống xe, không có phản ứng gì hết.
Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch ngồi trong xe trừng mắt lườm nhau mấy cái, sau đó mới vội vàng xuống theo sau.
Bọn tôi đặt Tiểu Lị nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ dành cho khách ở tầng một, Lãnh Mạch gọi điện bảo Hàn Vũ tới, Hàn Vũ vẫn chưa quay về Minh giới, khi anh ta nhìn thấy tôi và Lãnh Mạch đều ở đây còn ngạc nhiên thốt lên: “Hai người làm lành rồi à?”
Lãnh Mạch lập tức quay sang nhìn tôi.
Tôi quay phắt đầu sang chỗ khác.
Lãnh Mạch lặng lẽ vuốt vuốt mũi.
Hàn Vũ bày ra dáng vẻ ngạc nhiên vô cùng: “Lãnh lão đại, không phải anh vẫn chưa nói nguyên nhân tại sao anh tát cô ấy đấy chứ?”
“Câm miệng!” Lãnh Mạch chặn họng Hàn Vũ, nhấc chân bước vội, cầm tay kéo Hàn Vũ vào phòng nghỉ dành cho khách để khám bệnh cho Tiểu Lị.
Tôi ngơ ngác tại chỗ.
Hàn Vũ có ý gì vậy? Lãnh Mạch vẫn chưa nói nguyên nhân anh ta tát tôi cho tôi biết? Anh ta đánh tôi thì có nguyên nhân gì cơ chứ? Đánh cũng đánh rồi, đâu cần giải thích gì nữa? Giải thích thêm nữa thì cũng đâu có nghĩa lý gì?
Tống Tử Thanh cũng đang nhìn tôi, anh ta nhướng mày lên: “Tôi vân câu nói cũ, đừng dễ dàng bị người của Minh giới mê hoặc, bọn họ sẽ không bao giờ thay đổi được tư thái cao cao tại thượng kia đâu: Tôi gật gật đầu, Tống Tử Thanh đang muốn tốt cho tôi, tôi biết, kể từ sau khi bị Lãnh Mạch tát, tôi cũng đã có thể tỉnh táo nhìn nhận lại vấn đề giữa mình và Lãnh Mạch, tôi sẽ không tiếp tục ngốc nghếch bị mê hoặc nữa đâu.
“Đi thôi, chúng ta cũng vào trong xem thử xem sao” Tống Tử Thanh gọi tôi.
Chúng tôi vào phòng nghỉ dành cho khách, Hàn Vũ đang đo nhiệt độ cho Tiểu Lị, biểu cảm nghiêm túc vô cùng.
Tôi có chút sốt ruột, vội vàng lên tiếng hỏi anh ta: “Hàn Vũ, rốt cuộc Tiểu Lị thế nào rồi?”
“Rất nguy hiểm” Hàn Vũ nói: “Cơ thể cô gái này bị hung quỷ phong ấn, cưỡng chế nhét trứng quỷ vào người, một khi Tiểu Lị chết, hung quỷ chỉ cần nuốt trọn linh hồn của Tiểu Lị là có thể tăng thêm năng lực gấp vô số lần thay vì ăn hàng trăm linh hồn bình thường khác. Mà trứng quỷ cũng sẽ bị hung quỷ nhét vào cơ thể của người tiếp theo, nó tiếp tục giết chết người này, và tiếp tục ăn linh hôn của người đó”
“Trứng quỷ?!” Lời giải thích của Hàn Vũ đã tháo gỡ mối nghi hoặc của chúng tôi lúc trước: “Vậy nên cái chết của Triệu Nhược Dung và Trương Điềm Điềm đều là vì bị hung quỷ nhét trứng quỷ vào người, sau đó lại bị hung quỷ giết chết, rồi bị hung quỷ ăn linh hồn sao?”
“Có lẽ là vậy” Tống Tử Thanh vuốt cằm, anh ta hỏi Hàn Vũ: “Điều kiện hình thành nên trứng quỷ là gì?”
“Trứng quỷ cũng cần phải có quan hệ với sự khó chịu nho nhỏ của con người, trừ khi có người gọi nó, nếu không hung quỷ cũng không thể nào tạo ra trứng quỷ được. Gần đây cô gái này có làm việc gì tương tự như thế không?”
Việc tương tự…
“Bút Tiên!” Tôi hét lên, tất cả mọi chuyện đều được liên kết với nhau!
Vì thỉnh Bút Tiên về, nên Tiểu Lị và mấy người kia mới gọi được trứng quỷ tới, cũng vì có quan hệ với trứng quỷ, mà đặc biệt là câu nói “tôi bằng lòng làm tất cả mọi thứ vì Ngài” của Đường Kha, nên mới gây nên chuyện trứng quỷ bám lấy bọn họ, cộng thêm việc hung quỷ đứng đằng sau giở trò, nên bọn họ mới lần lượt chết đi.
“Có cách gì cứu Tiểu Lị không?” Tôi từng hứa với Tiểu Lị rằng nhất định sẽ cứu được cô ấy, nhưng giờ đây…
Hàn Vũ không nói gì, anh ta quay sang nhìn Lãnh Mạch như thể đang đợi Lãnh Mạch ra lệnh, Lãnh Mạch nhìn về phía tôi: “Cách này rất nguy hiểm, tôi không thể bảo vệ em trước hung quỷ được, em chắc chắn muốn thử sao?”
Danh Sách Chương: