Nhìn thấy Chí Tôn Vương đại nhân xuất hiện trên đảo tộc người lùn, tộc trưởng người lùn quả thực là nước mắt lưng tròng mạnh mẽ kéo Lãnh Mạch đi theo.
Tôi thấy sắc mặt tối tăm của Lãnh Mạch trước khi đi, dáng vẻ muốn chạy trốn ngay phút chốc, cười chết tôi Sau khi đi được một đoạn đường, phát hiện Bạch Hổ không đuổi kịp, tôi quay đầu lại, nó vân còn đang đứng tại chõ.
“Bạch Hổ, đi thôi” Tôi gọi nó.
Nhưng nó vân không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi: “Nhóc con, nếu đã có người đến đón cô, tôi sẽ đi”
“Cậu phải đi sao?” Đột nhiên nói rời đi, tôi nhất thời có chút không biết phải làm sao.
“Nếu không thì sao? Tôi đã nói là tôi sẽ không tham gia vào cuộc chiến giữa các người, còn theo cô trở về làm gì nữa? Người đàn ông đó có đủ khả năng để bảo vệ cô” Bạch Hổ nói.
“Nhưng tôi không nỡ xa cậu” Thật sự là không nỡ, nếu như không có Bạch Hổ, đoạn đường này, tôi cũng không có khả năng lấy được tâm hồn.
“Đừng bày ra cái bộ dáng coi ông đây giống như †hú cưng!” Bạch Hổ gầm lên với tôi, sau khi gâm lên tai cúi xuống, giọng nói nhỏ trở lại: “Có lẽ, sau này, chúng †a sẽ gặp lại nhau.”
“Không phải là có lẽ, là nhất định! Tôi chạy ngược lại, ôm đầu Bạch Hổ: “Tương lai chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, Bạch Hổi! Nhất định sẽ gặp lại nhau!”
Bạch Hổ không lên tiếng một lúc lâu.
“Trong ngôn ngữ của loài người chúng tôi, tạm biệt có ý nghĩa là hẹn gặp lại, Bạch Hổ, chúng ta là bạn bè, cho nên lần sau nhất định sẽ còn gặp lại, sau khi gặp mặt nhau sẽ còn có những lần sau, lần sau nữa, sau sau nữa, nhất định sẽ gặp lại!” Tôi nghẹn ngào.
“Ừm, nhất định sẽ gặp lại” Bạch Hổ cuối cùng cùng lên tiếng, giọng nói rất trầm thấp.
Tôi hỏi Bạch Hổ sẽ rời đi băng cách nào, Bạch Hổ nói tôi không cần lo lăng dư thừa, trời cao đất rộng nơi nào nó cũng có thể đi, tôi muốn nó đi với Lãnh Mạch cùng nhau rời khỏi hòn đảo này sau đó hãng rời khỏi, Bạch Hổ cự tuyệt, là kiểu rất quyết đoán, sau đó nó về lại với đại dương lần nữa.
Tôi đứng trên bờ, nhìn Bạch Hổ bơi ngày càng xa trong biển cả, cho đến khi tầm mắt không nhìn thấy bóng dáng của nó nữa.
“Cô Đồng đừng buồn cũng đừng lo lắng, Bạch Hổ lợi hại như vậy, sẽ không có vấn đề gì” Lục Quy xuất hiện bên cạnh tôi, cùng tôi nhìn về phía xa: “Tứ đại thần thú đều là những người trọng tình trọng nghĩa, lúc trước Hoàng Đế cũng từng có ân tình với họ, cho nên họ đánh cược cả mạng sống của mình để gia nhập dưới trướng Hoàng Đế, giúp ông ta đánh thắng Xi Vưu vương.
“
“Đúng vậy, cậu ấy rất tốt, còn có Thanh Long, bằng lòng che chở Trùng Long tộc sắp tuyệt chủng, ấn tượng của tôi về tứ đại thần thú rất tốt, nếu sau này có cơ hội, thật muốn gặp mặt họ” Tôi nói, dư quang nhìn Lục Quy.
Lục Quy không trả lời.
Luôn cảm giác Lục Quy cũng không thể tách rời được với thần thú, bằng không sẽ không thể hiểu thân thú như vậy.
Sau khi tiên Bạch Hổ, tôi rời khỏi bờ biển và trở về thôn trang của tộc người lùn.
Lãnh Mạch còn bị tộc trưởng kéo lại ngồi trên đài cao, hàng loạt người lùn quỳ ở phía dưới, bao gồm cả Hải Ngạo, Hi Hi, khung cảnh không cần phải tả cũng biết to lớn thế nào, Lãnh Mạch nhìn thấy tôi, trừng mắt hẳn học nhìn tôi, tôi cười khổ, nhìn anh lè lưỡi làm mặt quỷ, sau đó liên xuyên vào trong rừng cây nhỏ ở bên cạnh.
Tôi cân phải đi lấy trảm thi kiếm.
Bạch Hổ từng nói qua, muốn tìm được bậc thầy đúc Chung Nhiêm, trừ phi ông ấy cố ý để cho mình tìm được, nếu không không ai có thể biết được hành tung của ông ấy, có lẽ là vận mệnh tự khắc an bài, tôi dựa vào ký ức lúc trước tìm được khu rừng nhỏ kia, sau đó †ìm thấy căn phòng sáng đèn Tất cả đều giống như trước đây, bước vào căn nhà, tìm được mật thất năm dưới lòng đất, đang muốn đẩy cửa mật thất ra, tôi lại nghe thấy được âm thanh phát ra từ phía bên trong.
“Chung Nhiêm, ông thật sự đã quyết định xong rồi sao? Lúc trước cố ý để cô gái đó di chuyển khối sắt, là vì muốn lấy máu của cô gái để mở phong ấn của tà kiếm, một khi tà kiếm được mở phong ấn, có nghĩa là thế giới này lại có thêm một phần nguy cơ hủy diệt, ông thật sự muốn lặp lại sai lâm tương tự sao? “Đó là một giọng nói của một người phụ nữ lớn tuổi.
Thì ra lúc trước Chung Nhiêm bảo tôi dùng tay không cầm khối sắt, để máu chảy nhiều như vậy, là vì mở phong ấn cho trảm thi kiếm?
“Nếu không thì sao?” Lần này nói chuyện chính là Chung Nhiễm: “Ông già tôi đây đã hứa với cô bé đó.
“
“Lão đệ Chung Nhiêm, ông nghĩ kỹ rồi chứ, lúc này không còn giống với thời kỳ đỉnh cao, lục đại trưởng lão Minh giới đã chết, thần thú rời khỏi thế giới phân tranh, Minh Vương giờ đã thành cô gái tên là Lạc Nhu kia, trong tộc người lùn tôi và ông cũng đều là những người lớn tuổi, cha và ông nội của tên nhóc Lãnh Mạch kia cũng lân lượt qua đời, về phân nhà họ Tống.
Nếu tà kiếm được mở ấn, ý chí của cô bé kia sẽ bị nuốt chửng, lại xuất hiện một quỷ thần, chúng ta có thể sẽ không còn khả năng phát động nghi thức phong ấn nữa.
“
Giọng nói già nua của người phụ nữ dừng lại chốc lát, sau đó thở dài: “Tống Lăng Phong của nhà họ Tống cũng không biết đang muốn làm gì, đem tà kiếm giao.
cho cô gái nhỏ này, khả năng cao cô gái nhỏ này là người của Tống Lăng Phong, cậu không sợ sau khi ông đem tà kiếm chữa khỏi, sẽ gián tiếp trợ giúp Tống Lăng Phong sao? Đại lục sinh tử tôn vong đều năm hết trong tay của ông đó, Chung Nhiễm”
Chung Nhiễm một lúc lâu vẫn không nói gì.
Tôi không biết liệu bây giờ có nên đẩy cửa bước vào không.
“Còn nhớ quá khứ đâm máu và khủng bố ngày xưa không?” Chung Nhiễm lại lên tiếng.
“Làm sao có thể quên được” Người phụ nữ thở dài.
“Hắn chính là đệ tử tâm đắc nhất của tôi, tinh thân phấn chấn, tư thế hiên ngang anh hùng, vốn tưởng rằng hản nhất định kế thừa con đường chính đạo, nhưng không ai ngờ được, hản lại…” Phảng phất nhớ lại chuyện gì đó thương tâm, Chung Nhiêm bi thương, cho dù cách một cánh cửa, tôi cũng cảm nhận được.
“Chị có biết tại sao tôi lại giúp cô bé đó không?”
Chung Nhiêm hỏi người phụ nữ.
“Tại sao?”
“Ngày đó tôi nói với cô bé, muốn sửa chữa kiếm của cô ấy, có thể sẽ cân phải phế đi đôi tay của mình, cô vân còn muốn sửa sao? Chị có biết cô bé trả lời thế nào không? Chung Nhiêm lại hỏi.
“Trả lời như thế nào?” Người phụ nữ hỏi lại Chung Nhiêm Chung Nhiêm nói: “Cô gái nhỏ đã trả lời rằng, chỉ cần có thể chữa khỏi kiếm của cô ấy, phải phế đi cả cổ tay của mình cô cũng đều băng lòng.
Cô bé còn nói, một thanh kiếm quả thật không đáng để mình trả giá bằng cả sinh mệnh, nhưng trảm thi kiếm có linh hồn, là bạn của cô bé”
Người phụ nữ im lặng.
“Có phải rất giống người kia không?” Chung Nhiễm lại nói.
Người đàn bà tóc trắng dường như hiểu điều gì, lẩm bẩm nói: “Là bạn sao…”
“Cho nên… phần tình cảm lúc trước nợ người kia không cách nào hoàn trả, hiện giờ liên đánh cược trên người cô gái nhỏ này.
“
“Hy vọng cô bé kia, xứng đáng với phần cược to lớn này của ông và Những” Người phụ nữ nói.
Sau đó, trong phòng cũng không còn tiếng ồn.
Tôi chờ thêm một lúc, sau đó gõ cửa phòng.
“Vào đi, đợi cũng lâu rồi nhỉ” Chung Nhiễm ở bên trong nói.
Quả nhiên, ông già thần bí này đã sớm đã biết tôi nghe lén ở bên ngoài Tôi đẩy cửa đi vào: “Ông Chung Nhiễm, tôi theo lời mời đến lấy trảm thi kiếm” “
Chung Nhiễm ngồi bên lò sưởi đưa lưng về phía tôi, không quay lại, chỉ chỉ vào bàn bên cạnh: “Kiếm đã sửa xong rồi, ở ngay đó.”.
Danh Sách Chương: