Trên huyết tà thuật đúng thật là chỉ viết cách sử dụng máu làm phương tiện để tấn công, lại không nói đến bất kỳ hậu quả và di chứng nào sau khi sử dụng phép thuật.
dĩ chính là một phương pháp rất tà ác, giống như mới vừa rồi, tôi chỉ dùng một chút máu như vậy, lập tức có thể tiêu diệt đại bàng đầy trời, mất đi một chút máu ít ỏi đó đối với tôi cũng không có ảnh hưởng gì cả, máu thuật này lại rất mạnh mẽ, cũng rất dễ dàng khiến cho người khác nghiện.
“Hơn nữa thêm một lần sử dụng máu thuật là lại càng thêm mệt mỏi, lần này em sử dụng có thể tuổi thọ sẽ không có bị giảm ngắn đi, nhưng mà nếu lần sau tiếp tục sử dụng, hay lần sử dụng sau sau nữa, tuổi thọ của em sẽ vô hình trung bị tiêu hao gần như không còn, không chừng đến một lúc nào đó khi em sử dụng máu thuật lần nữa, cũng sẽ chính là lúc tuổi thọ của em kết thúc”
Một lần sử dụng máu thuật, cũng là lúc mà sinh mạng đi đến điểm cuối…
Lãnh Mạch không cần thiết phải lừa tôi, những lời anh nói cũng đều chính xác, nói như vậy, sau này trừ khi là không còn cách nào được nữa, nếu không thì không thể sử dụng huyết thuật này được.
Huyết tà thuật đúng là Địa Tạng tôi, chẳng lẽ có mục đích gì sao?
“Người phụ nữ ngu ngốc, em thật đúng là ngu ngốc muốn chết mà!” Lãnh Mạch vân còn chưa hết giận dường như là gào lên với tôi một câu, anh cầm lấy áo khoác đập bụp cái lên mặt tôi: “Mặc vào! Quỷ cũng không muốn dẫn theo quỷ nước mũi bên người!”
“Có phải là bà dì của anh tới thăm không vậy, nóng nảy như vậy… Tôi tức giận nói một câu, lần này coi như là anh có lòng tốt nhắc nhở tôi, tôi cũng không phản bác nữa, lần nữa mặc áo khoác của anh lên.
Anh tức giận giơ tay lên: “Thật sự là muốn đánh chết em mài”
Tôi cúi đầu, đá một viên đá nhỏ.
Chúng tôi dâm lên thi thể của đại bàng lông đen đi ra khỏi cánh rừng cây này.
Cánh rừng này giống như là một nơi không có tận cùng đi mãi không ra vậy, đi được một lúc lâu tôi không khỏi bắt đầu lo lắng: “Chúng ta có phải thật đã đi nhầm rồi hay không, vậy thì phải đi tới khi nào.”
Không có trả lời, tôi quay đầu lại nhìn Lãnh Mạch, anh nhìn chăm chằm vào chiếc áo khoác tôi mặc trên người, ánh mắt là lạ, tôi thấy vô cùng kỳ quái: “Anh nhìn chằm chăm làm cái gì vậy? Muốn lấy lại áo khoác sao? Anh không thể nói thắng ra được sao?”
Vẻ mặt của anh như muốn nổi giận vậy, đột nhiên duõi cánh tay dài ra ôm lấy eo của tôi, kéo tôi vào trong ngực của anh.
“Anh làm cái gì thế hả Lãnh Mạch!” Tôi thét chói tai, gân như là theo bản năng lập tức che miệng lại.
Lãnh Mạch bị tôi làm cho tức giận đến mức trên trán nổi đây gân xanh: “Em cho răng là ông đây muốn hôn em hay sao hả?! Em coi ông đây là cầm thú có thể động dục bất cứ lúc nào sao?!”
Tôi gật đầu một cái thật mạnh, che miệng nói: “Anh đúng là vậy mà”
Anh không thể thở ra hơi được, bùm bụp chặn tôi lại ở trên cái cây khô bên cạnh: “Nếu ông đây mà muốn hôn em, thì em che miệng lại cũng có tác dụng gì chứ?!”
Tôi lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại gật đầu một cái.
“Được, tôi sẽ cẩn thận nói cho em biết, rốt cuộc là có dùng được hay không!” Anh vừa nói xong lập tức tàn bạo hôn lên mồi của tôi.
Đây quả thực là hôn mà chẳng biết tại sao, anh còn nói là mình không phải cầm thú có thể động dục bất kỳ lúc nào, cái này chảng lẽ còn không phải là như vậy sao?
Anh nhất định muốn hôn, tôi liều chết không cho anh hôn, lấy tay dùng sức cạy lỗ mũi của anh, lại đạp lên trên chân của anh, tàn nhãn nhéo một cái bên trên phần thịt mềm ở eo của anh, Lãnh Mạch che lỗ mũi lùi vê phía sau vài bước, nhe răng trợn mắt: “Người phụ nữ chết tiệt, em đúng là càng ngày càng không được!”
“Anh chính là bị bệnh xà tinh! Nếu như anh muốn lấy lại áo khoác thì nói thẳng ra, nhìn chằm chăm vào tôi thì coi như thôi đi, còn chẳng hiểu sao mà lại muốn hôn tôi!” Tôi trừng anh.
“Em mua áo sơ mi cho cái tên đàn ông Sỉ Mị chết tiệt kia mà cho tới bây giờ cũng chưa từng mua cho ông đây cái nào!” Lãnh Mạch hét to lên.
Tôi ngạc nhiên, có chút ngây ngốc.
Tôi mua áo sơ mi cho Si Mị? À, anh đang nói đến cái lân mà Si Mi không có quân áo để mặc cho nên tôi đã dùng thẻ của Tống Tử Thanh để mua cho Sỉ Mị một cái áo sơ mi màu đỏ kia?
Anh lại tiếp tục mặt dày ôm chặt lấy tôi, nghiêng đầu hôn cảm của tôi, nhưng không dám hôn miệng của tôi: ‘Lân trước em đã làm hỏng cái áo khoác của tôi ở đài cúng tế, có phải là nên bồi thường cho tôi một cái hay không?”
“Lãnh Mạch, tôi còn không có so đo chuyện anh theo dõi tôi, bây giờ anh lại đi so đo chuyện này! Tôi phát hiện anh là một người đàn ông hẹp.
hòi nhất cẩn thận nhất vô liêm sỉ nhất mà tôi từng thấy!” Tôi tức giận trừng anh.
“Đúng vậy, cũng là người đàn ông duy nhất của em ở trên thế giới này.
Anh nói.
Tôi vô cùng ngạc nhiên.
Anh nhân lúc tôi sững sờ không để ý, cúi đầu hôn xuống.
Người đàn ông duy nhất của tôi ở trên thế giới này…
Anh nói không sai, trên cái thế giới này, Lãnh Mạch là người đàn ông duy nhất mà tôi yêu.
Mới bị tổn thương một lần vô cùng sâu, cũng không dám tùy ý giao ra tình cảm này nữa.
Tôi lân nữa đẩy anh ra, lau lau miệng, cả người bình tĩnh lại: “Lãnh Mạch anh đừng có mà suốt ngày suy nghĩ mấy chuyện như vậy nữa? Trước tiên có thể giải quyết vấn đề bây giờ của chúng ta hay không!”
“Cả ngày suy nghĩ chuyện động đến em hoàn toàn là việc lớn rất đứng đắn, tôi có gì sai sao?”
Lúc anh nói những lời này vân có thể bày ra dáng vẻ mặt không đỏ tim không đập nhanh!
Tôi hết nói nổi, làm sao mà biết anh sẽ là một tên câm thú như vậy?
“Lãnh Mạch đại nhân, tiếp theo chúng ta nên đi đường nào?” Tôi theo bản năng hơi mím môi lại.
Lãnh Mạch nhìn chằm chằm vào môi của tôi cũng không có chịu dời mắt đi, ngón tay chỉ về một nơi.
Tôi bị nhìn đến mức cả người rợn tóc gáy: “Anh xác định là bên kia?”
Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại chỉ vê một hướng khác, quay đầu lại, tiếp tục nhìn chăm chằm vào đôi môi của tôi.
“Anh có thể xác định chắc chắn một hướng đi được không hả! Tống Tử Thanh vần còn sống chết không rõ đang chờ chúng ta đó!” Rốt cuộc tôi cũng bị anh chọc giận.
Lúc này anh mới hậm hực thu hồi tâm mặt, lại chỉ về phương hướng thứ ba: “Bên này”
Tôi sải bước đi phía trước, anh đuổi theo phía sau, cùng đi bên cạnh tôi, dùng giọng nói oan ức nói: “Em cũng không thể trách tôi được, mỗi lần em đều cấm tôi, trước sau gì chúng ta cũng chỉ mới làm được có bốn lần, thời gian dài như vậy cũng sắp đến mùa đông rồi, mới làm có bốn lần thôi, ông trời của tôi ơi, lân trước Hàn Vũ và những tướng lĩnh khác thiếu chút nữa đã mang tôi ra cười nhạo rồi đó, em có biết là bọn họ hàng đêm đều làm chuyện đó hay không, cho dù là thể chất của em không chịu nổi tôi nhưng dù gì thì tân suất bình thường cũng phải là ba ngày một lần chứ, tôi là một người đàn ông bình thường mà, vật nhỏ, em hành hạ tôi quá rồi.”
Tôi không muốn nghe những lời linh tỉnh thô tục này của anh khiến cho người ta đỏ mặt tới tận mang tai, nên che kín lô tai thật chặt.
“Em có thể không để ý tới tôi, có thể giận tôi, hoàn toàn có thể không cần tha thứ cho tôi, thậm chí cũng có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng mà chúng ta có thể thương lượng một chút được hay không, một chút, để cho tôi động một lần?” Anh cúi người xuống, mặt mày ủ dột để đầu của mình ở trước mắt tôi.
Tôi tát một cái đẩy ra, muốn bóp chết anh!
“Nếu như em cảm thấy ba ngày một lân quá ngắn, vậy thì một tuần một lần có được không? Hai tuần? Hai tuần thật sự đã là cực hạn rồi, tôi sẽ bị nghẹn chết mất.”
“Lãnh Mạch nếu như anh thật sự bị t*ng trùng lên não thì đi tìm Minh Vương đi! Dù sao thì không phải là hai người có hôn ước trên người hay sao!”
Bây giờ tôi không thể kiêm chế được nữa, hét to một tiếng với anh.
Anh đứng im tại chỗ.
Tôi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, nhìn anh, nói từng chữ từng chữ một: “Lãnh Mạch, anh đừng quên, anh mang trên người nghiệp lớn xưng vương xưng bá, còn có hôn ước với Minh Vương, chỉ cần trở thành người đàn ông của Minh Vương, anh có thể có được thiên hạ Minh giới dễ như trở bàn tay hay sao? Chỉ có thể nói cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi, dù sao cái mạng này của tôi cũng là do anh cứu về, tương lai tôi cũng có thể chết vì anh, nhưng mà tôi và anh, vân sẽ là hai người đi hai con đường khác nhau.”
Danh Sách Chương: