Đối mặt với người lính lần nữa, tôi nhẹ nhàng nói: “Nếu như mọi người đã nhận thức được tốt như vậy, vậy thì, đi theo tôi đi”
Những người lính nhìn nhau…
Đường Khinh rút thanh kiếm còn lại cảm trên mặt đất, binh lính phía sau cũng làm như vậy, vô số kiếm căm xuống đất, binh lính ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, mọi tâm mắt đều đổ dồn về phía tôi.
“Tôi thề cho dù sống hay chết cũng đi theo đại soái Đồng Đồng!”
Sự nóng nảy của Sỉ Mị biến mất đi một cách không thể giải thích được, rất an phận đi theo tôi.
Tống Tử Thanh đi bên cạnh tôi.
Tôi đã nói với họ về việc Lãnh Mạch đã cho tôi một đội quân ngày hôm nay, và nhờ Sỉ Mị và Tống Tử Thanh giúp đỡ quản lý, Sĩ Mị và Tống Tử Thanh là người rất thông minh, bọn họ đương nhiên biết được ý đồ của Lãnh Mạch, nhưng cũng không nhiều lời mà đồng ý.
Tống Thiên Ngân đi phía trước nằm lấy những bông tuyết trên không, niệm chú làm cho pháp chú xuyên qua bông tuyết, cảm xúc của mọi người dường như đã hồi phục, quay đầu lại và bảo chúng tôi nhanh lên, anh ta rất đói bụng rồi.
Chiến tranh đang đến gần, và một vài người trong chúng tôi cuối cùng đã điều chỉnh về trạng thái bình thường, trái tim tôi được thả lỏng hơn rất nhiều.
Trong bữa ăn mấy người chúng tôi ngồi thành một bàn,cũng không đi vào phòng riêng, Lãnh Mạch sau khi sắp xếp xong xuôi thì đến phòng ăn còn có Hàn Vũ, Diệp Hàn, Diệp Hàn nhìn thấy chúng tôi, liền lùi về sau Lãnh Mạch đến bàn khác, Lãnh Mạch và Hàn Vũ tự mình đi về phía chúng tôi, Lãnh Mạch cũng không cố ý muốn ngồi cạnh tôi, kéo một cái ghế, tuỳ tiện ngồi xuống.
Si Mị và Tống Tử Thanh đều nhìn Lãnh Mạch.
Sau khi ngồi một lúc, Lãnh Mạch nói: “Cuộc chiến sắp bắt đầu.
Lần này chúng ta đối mặt với Minh Vương Lạc Nhu.
Tất cả mọi người ở đây hoặc là là những người đã tu luyện trên núi hàng nghìn năm, hoặc là những người ở thế giới con người, hoặc là mới bước vào thế giới của chúng ta, e rằng không quen thuộc với tình hình của Minh Giới”
Lãnh Mạch đang nói về Si Mi, Tống Tử Thanh, Tống Thiên Ngân và tôi…
Theo ngày thường, Sỉ Mị nhất định sẽ trả lời với Lãnh Mạch rằng, chúng tôi biết rất rõ đấy, nhưng lần này, mọi người đều có vẻ mặt nghiêm túc, và tất cả đều đang yên lặng nghe lời của Lãnh Mạch, bao gồm cả Tống Thiên Ngân.
Chiến tranh không phải là chuyện nhỏ, bây giờ mọi người đã bình tĩnh và ổn định hơn, và họ đã hồi phục lại các giác quan của mình.
Lãnh Mạch nói: “Chắc mọi người cũng không biết rõ khái niệm về thiên lôi kiếp là như thế nào.
Tôi có thể nói nhự thế này, Minh Vương Lạc Nhu đã vượt qua thiên lôi kiếp hiện tại có thể đánh bại bất kỳ ai, trừ phi phái một trăm nghìn đội quân thể lực dũng mãnh thay nhau chiến đấu với Lạc Nhu, nếu không, ngay cả khi nó ở đó, cộng thêm tôi, cũng không ai có thể đánh bại Lạc Nhu,người đã vượt qua thiên lôi kiếp.
Còn thiên lôi kiếp của tôi đến bây giờ vân không thể dự đoán được là lúc nào sẽ tới, một khi đã tới, có thể sống sót hay không còn là một vấn đề, cho nên thiên lôi kiếp không thể ôm hy vọng quá lớn vào nó, hiện tại Lạc Nhu bên đó đã cộng thêm một Tống Lăng Phong, điều duy nhất chúng ta có thể làm, chỉ là liêu mạng dựa vào vận may ra sao thôi.”
Lãnh Mạch là vua bày mưu lập kế, nhưng bây.
giờ cũng nói là dựa vào vận may, Minh Vương Lạc Nhu quả thực là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ, trước mắt mà nói không có cách nào đáng bại.
“Hiện tại, tạm thời không cần lo lắng về chuyện của Minh Vương Lạc Nhu.
Hai ngày sau,đại chiến Lôi Thành, có thể chớp thời cơ tới trước khi Lạc Nhu tấn công Lôi Thanh.
Chúng ta sẽ có thế chủ động hơn nữa.
Nếu như đánh chiếm thất bại, chúng ta chỉ có thể sống chết bảo vệ Băng Thành, quyết đánh đến cùng.”
Sau đó, Lãnh Mạch nói về một số vấn đề chung về cách bố trí.
Tôi không hiểu rõ lắm, tôi cũng không hiểu về chiến lược quân sự.
Tuy nhiên, Tống Tử Thanh đã đề cập đến binh pháp Tôn Tử.
Lãnh Mạch nói anh đã từng đọc cuốn sách này.
Trong đó một số cách bố trí được thực hiện theo binh pháp của Tôn Tử, chỉ đáng tiếc là năm đó Tôn Tân không có chuyện gì tiếc nuối, sau khi chết đi được đến âm phủ đầu thai, nếu không bây giờ anh có thêm một người trợ giúp đắc lực rồi.
Tống Tử Thanh trả lời: “Hay là anh trực tiếp đi giữ lại mấy người như Gia Cát Lượng, Chu Du, gì đó… từ thời Tam Quốc thì tốt hơn bao nhiêu, hợp thành một nhóm người đa mưu tú trí, nếu như những người đó đi đầu thai rồi, anh có thể tìm Trần Hách, anh ta vân còn sống.”
Nói chuyện không hợp hoàn cảnh gì cả, tôi lặng lẽ nhìn Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch trên mặt không có biểu cảm gì: “Tôi nói những điều này không phải là muốn bày tỏ cái gì.
Ta chỉ muốn nói, tình thế đã rất cấp bách rồi, bất kể mục đích của mọi người là gì, trận chiến này liên quan đến tất cả mọi người.
Các người không phải vì tôi mà chiến đấu, cũng không phải vì tôi mà liều mạng, hi vọng mọi người có thể hiểu rõ”
Mọi người im lặng.
Trận chiến này quả thực không phải là vì giành lấy ngai vàng của Lãnh Mạch.
Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân cần phải nhờ Tống Lăng Phong để hỏi cho rõ, tôi cân tìm Minh Vương Lạc Nhu để trả lại những hận thù đó, Sỉ Mi tuy răng không có mục tiêu gì đặc biệt, nhưng kể từ ngày đó trước khi xuống địa ngục, tôi đã hỏi anh ta liệu anh ta có sẵn sàng đi cùng tôi suốt chặng đường không, khi anh ta nói có, cho nên đã định sẵn trận chiến này, và anh ta không thể thoát khỏi liên quan.
Thức ăn liên tục đưa đến hết món này đến món khác, nhưng mọi người đều không muốn ăn, chiến tranh là một chuyện tàn khốc, tôi chưa từng tham gia chiến tranh nhưng giờ tôi cũng cảm nhận được đủ thứ nặng nề.
Lãnh Mạch đầu tiên nâng ly lên trước mặt: “Nếu như đoàn kết một lòng, còn có thể liều mạng có hy vọng.
Nếu như mọi người đã quyết định xong, nguyện ý thống nhất mặt trận, thì hãy nâng ly”
Lần này Lãnh Mạch nói rất đúng, Si Mị và Tống Tử Thanh vốn dĩ có thành kiến với Lãnh Mạch, nếu thành kiến này được đưa vào cuộc chiến thì xảy ra vấn đề lớn.
Vì vậy, Lãnh Mạch hiện tại ở đây, nói ra những lời này, anh có thể không cần nói nhiều như vậy, có thể không cần lôi kéo Si Mị và Tống Tử Thanh, nhưng vì Sỉ Mị là bạn của tôi, và Tống Tử Thanh là anh trai của tôi, vì để tôi không vào thế khó xử, anh mới làm như vậy.
Người đàn ông này có tất cả những phẩm chất của một minh quân, chẳng trách có nhiều người như vậy sẵn sàng đi theo.
Người đầu tiên nâng cốc không phải tôi mà là Tống Tử Thanh..
Danh Sách Chương: