Bất Tri Hỏa chỉ ném cho Tống Tử Thanh một ánh mắt cực kỳ ngạo mạn trước lời tán thưởng của anh ta, sau đó nhảy bổ vào lòng tôi nũng nịu húc tới húc lui, lâu rồi không triệu hồi nó, nên tôi cũng ôm chầm lấy nó, dùng má mình rúc vào cơ thể mũm mĩm của Bất Tri Hỏa.
“Cô Đồng, không ngờ cô có thể ký khế ước với ngọn lửa tai ương, cuối cùng Lão Quỷ cũng gặp được người thứ hai ký khế ước với trăm hồn rồi” Lão Quỷ kinh ngạc tán thán.
Tôi thấy sắc mặt của Si Mị hơi thay đổi.
“Bất Tri Hỏa từng cứu mạng tôi, đối với tôi mà nói, Bất Tri Hỏa không phải tai ương, mà là bạn bè” Tôi ôm Bất Tri Hỏa nói.
Bất Tri Hỏa sung sướng húc vào ngực tôi.
Tống Tử Thanh liếc xéo: “Ngực cô ta phẳng vậy mà mày cũng húc, không sợ húc mạnh quá mất ngực à, điểm khác biệt duy nhất so với đàn ông của cô ta không còn, giới tính là gì cũng không thể nhận ra được nữa”
“Tống Tử Thanh, anh không nói không ai chặn mồm anh đâu!” Tôi lườm anh ta, tiện thể ưỡn ngực lên.
Ánh mắt Tống Tử Thanh tối sầm lại, vội vàng né mặt sang chỗ khác.
Kỳ quặc.
Khi Hắc Hỏa Nữ nhìn thấy Bất Tri Hỏa, cô †a suýt thì hộc máu: “Tại sao! Chẳng phải lúc ở Phong Đô trăm hồn các người đã nói sẽ không can dự vào chuyện này rồi sao! Vậy mà bây giờ lại tới đây giúp cô ta một tay, không ngờ trăm hồn cũng không giữ chữ tín!”
Bất Tri Hỏa không biết nói chuyện, nó rời khỏi người tôi, bay tới trước mặt tôi, hai tay mũm mĩm chống nạnh như thể đang tỏ vẻ thị uy, nó dùng ánh mắt để nói cho Hắc Hỏa Nữ biết rằng, tôi không giữ chữ tín đấy thì sao nào, lêu lêu!
Sự xuất hiện của Bất Tri Hỏa đã khắc chế phần lớn năng lực của Hắc Hỏa Nữ, chỉ cần cô †a sử dụng lửa ở nơi có Bất Tri Hỏa thì nó sẽ vô hiệu, Hắc Hỏa Nữ coi như đã bị phế một nửa.
Nhưng Bất Tri Hỏa không phải loại tấn công, và nó cũng không thích tấn công, nó chủ yếu thiên về phòng ngự, trừ việc khống chế Hắc Hỏa Nữ ra, nó không thể làm giảm sự uy hiếp mà những kẻ còn lại mang đến được.
Đúng lúc ấy, hung quỷ cũng không thể kiên nhãn thêm được nữa, nó nhảy bổ về phía tôi.
Giờ thì tôi hết cách, đành phải lùi về sau, giao con hung quỷ cho Tống Tử Thanh xử lý.
Nhưng khi hung quỷ động đậy, mặt nạ ác quỷ bắt đầu tấn công Tống Tử Thanh.
Tống Tử Thanh vừa mới ngăn chặn được hung quỷ thì mặt nạ ác quỷ bỗng ra đòn pháp thuật màu đen từ đăng sau, tôi hét lớn: “Tống Tử Thanh, cẩn thận!”
Đòn pháp thuật đó sượt qua tai Tống Tử Thanh, may mà Tống Tử Thanh phản ứng nhanh, nếu không tai anh ta đã chẳng còn nữa rồi.
Pháp thuật mà mặt nạ ác quỷ sử dụng quá giống Tống Tử Thanh, nhưng thứ Tống Tử Thanh dùng là ánh sáng trăng, còn mặt nạ ác quỷ thì các gì cũng có, nào là bùa, nào là trận pháp. Chỉ riêng hung quỷ thôi cũng đủ khiến Tống Tử Thanh khó lòng đối phó, cộng thêm tên mặt nạ ác quỷ có năng lực không phân cao thấp với mình, nên tất nhiên anh ta không thể trụ nổi, gào lớn về phía Lãnh Mạch: “Còn không qua đây giúp à!”
Lãnh Mạch liếc mắt nhìn Tống Tử Thanh, anh ta không động đậy.
Tôi cũng hơi sốt ruột, nhưng tôi nghĩ sở dĩ Lãnh Mạch không động đậy chắc chắn là vì lý do khác, và lý do ấy chính là gã đàn ông tóc trắng bên phía đối diện.
Bên phía Tống Tử Thanh đánh qua đánh lại tóe khói tóe lửa, Lãnh Mạch và Bạch Thiên Ẩn thì không một ai động đậy, hai người họ chỉ đưa mắt nhìn nhau.
Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống.
“Nhóc con, lùi về sau” Lãnh Mạch đột nhiên mở lời.
Tôi giật mình, cảm giác có cơn đâu châm chích dưới chân, cúi đầu nhìn xuống.
Không biết hai chân đã bị băng kìm hãm từ bao giờ, trên mặt băng mọc ra những chiếc gai, trong đó có một cái đâm vài quần tôi, đâm vào.
chân tôi, nhưng khi những chiếc gai kia đâm vào đùi tôi, thì một loại băng khác từ bên trong tỏa ra một lớp băng bảo vệ, ngăn cho những chiếc gai băng kia đâm vào. Sau đó, hàng rào băng quấn quanh chân tôi thoáng chốc vỡ vụn, hai chân tôi đã hoạt động trở lại bình thường.
Tôi vội vàng lùi đến chỗ Lão Quỷ.
“Lãnh Mạch đại nhân quả không hổ danh là thể chất băng trời sinh, năng lực khắc chế băng mạnh thế kia không sợ làm cô ta bị thương sao” Bạch Thiên Ẩn chậm rãi nói.
Bạch Thiên Ẩn ra tay với tôi là một sự khiêu khích dành cho Lãnh Mạch, vương uy bị khiêu chiến, lửa giận trong lòng Lãnh Mạch lập tức lan tỏa ra xung quanh.
Bạn từng thấy cảnh tượng không khí bị đóng băng, sau đó biến thành sương băng chưa?
Bạn từng thấy cảnh tượng bầu trời biến thành màu trắng, không có ánh nắng, không có mây, trông giống hệt một tờ giấy trăng, không có sức sống, tựa như một bầu trời chết chưa?
Không gian mà chúng tôi đang ở chỉ cần là nơi có không khí thì sẽ xuất hiện sương băng, sương băng không rơi xuống đất, mà ngưng lại trong không trung, lớp sương băng dày đặc như không khí, dường như cả thế giới này là thế giới băng, không khí và con người đều trở nên dư thừa.
Lão Quỷ vội vàng kéo tôi ra khỏi phạm vi của Lãnh Mạch: “Đây là kết giới sương băng của Lãnh Mạch đại nhân, trong kết giới của Ngài ấy, ngoài băng ra, bất kỳ thứ gì khác cũng sẽ bị đông cứng thành phấn bột, bao gồm cả không khí, oxy, thậm chí ngay cả không gian cũng sẽ bị phá vỡ, bên trong sẽ bước vào thời kỳ Hỗn Độn.
Thời kỳ mà đất trời chưa từng xuất hiện.
Tôi chưa nhìn thấy cảnh tượng đó bao giờ, sương băng che lấp mất Lãnh Mạch và Bạch Thiên Ẩn, tôi không nhìn thấy Lãnh Mạch nữa, cũng không biến tình hình trận chiến thế nào rồi.
“Haiz, đáng tiếc quá.” Lão Quỷ nói tiếp: “Năng lực của Lãnh Mạch đại nhân bị hạn chế đến chín phần ở thế giới loài người, nên những người này mới cơ hội đố u với Lãnh Mạch đại nhân, nếu ở Minh giới, e là ngoài Sỉ Mị ra, thì tất cả những kẻ được gọi là cán đây đều không chịu nổi một đòn của Ngài ấy”
Tôi gật đầu, chỉ riêng cái gọi là kết giới sương băng đã đủ khiến người ta kinh hãi, tôi không thể tưởng tượng nổi khi Lãnh Mạch hồi phục lại mười phần công lực ở Minh giới thì sẽ trở thành một sự tồn tại đáng sợ đến mức nào.
Đùng!
Tống Tử Thanh ngã xuống đất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố cực lớn.
“Tống Tử Thanh!” Tôi vội vàng chạy qua đó.
Anh ta bò từ trên hố lên, miệng hộc máu, mắt nhìn chằm chằm vào tên mặt nạ ác quỷ đang bay lơ lửng trên không trung: “Rốt cuộc ông là ai, tại sao ông cũng có thể sử dụng được kỹ năng bí mật của nhà họ Tống tôi!
Không những thế, ngay cả pháp thuật cấm ky của Minh giới ông cũng có!”
“Ha ha ha, tôi nói rồi, tôi và nhà họ Tống các người là kẻ thù nhiều đời nhiều kiếp, dựa vào đâu mà nhà họ Tống các người có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới loài người, còn chúng tôi thì chỉ được sống ở trong rừng dưới nước?! Giết chết cậu, hủy diệt nhà họ Tống, thì tôi có thể tỏa sáng giữa đời rồi ha ha ha!” Mặt nạ ác quỷ ngửa đầu lên bật cười sang sảng.
“Tống Tử Thanh, anh không sao chứ!” Tôi dìu Tống Tử Thanh dậy, hung quỷ đang chống tứ chỉ xuống đất cách chỗ chúng tôi không xa, nó bày ra tư thế chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
“Chết tiệt! Rốt cuộc Lãnh Mạch đi đâu thế hải”
“Lãnh Mạch..” Tôi lặng lế chỉ chỉ bên cạnh, Lãnh Mạch và Bạch Thiên Ẩn đã bị kìm chân trong kết giới băng cực lớn của Lãnh Mạch, đứng bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy một quả cầu băng cực lớn, chứ không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác.
“Mẹ ơi! Sử dụng cả kết giới sương băng rồi cơ à, xem ra lai lịch của tên Bạch Thiên Ẩn kia không nhỏ đâu”
“Nhưng lúc nãy Bạch Thiên Ẩn chưa ra tay mà, Lãnh Mạch đúng thật là, hai người bọn họ cứ nhìn nhau mãi, Bạch Thiên Ẩn chỉ mới dùng băng làm cóng chân tôi một lần thôi mà Lãnh Mạch đã kích hoạt kết giới sương băng gì đó rồi” Tôi không hiểu.
“Cô thì hiểu cái gì” Tống Tử Thanh lườm tôi, anh ta đứng dậy: “Cao thủ như bọn tôi chỉ cần nhìn thăm dò đơn giản một lần là biết thực lực của đối phương mạnh hay yếu, nếu Lãnh Mạch sử dụng kết giới sương băng thì chứng tỏ đối phương không phải kẻ tầm thường”
Danh Sách Chương: