Đứa nhỏ này, thương tích cả người mà như chẳng để ý, trong mắt nàng, chỉ có Hiên Viên Triệt, chỉ có Hiên Viên Triệt đang hôn mê bất tỉnh kia.
Khiến ngay cả một người mẹ như nàng, cũng không nhẫn tâm nhìn tiếp.
Không để ý tới, Lưu Nguyệt căn bản không để ý, chỉ chăm chú nhìn Hiên Viên Triệt trên giường.
Nàng thật đáng chết, nàng cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được, chỉ duy nhất là không có nội công, nàng không biết cách chữa thương cho hắn, nàng không hiểu được.
Đang nhắm mắt dưỡng thần, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên mở mắt ra.
“Thế nào?” Lưu Nguyệt nhất thời ngẩng đầu gấp giọng nói.
Đám người Hiên Viên Dịch bên cạnh cũng xông tới.
Mộ Dung Vô Địch vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt hiện rõ lo lắng, mệt mỏi cười, khàn khàn nói: “Tam điện hạ thương thế quá nặng, tâm mạch bị cao thủ nội gia chấn thương, vốn không sống được, nhưng nhờ công lực bản thân thâm hậu, bảo vệ được một tia nhịp đập cuối cùng, bởi vậy……”
“Không có việc gì chứ?” Lưu Nguyệt siết chặt tay Hiên Viên Triệt.
Nhìn Lưu Nguyệt vẻ mặt bấn loạn, Mộ Dung Vô Địch lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, hơi nhăn mày nói: “Hậu Kim quốc đánh một chưởng này, bên trong có ẩn tàng độc dược, tuy chưa đánh gãy hết tâm mạch Tam điện hạ, nhưng chất độc kia đã thấm vào trong, thành ra rất khó chữa trị.”
Lưu Nguyệt vừa nghe đến đây, sắc mặt liền trầm xuống.
Tuyết Thánh quốc, Ngạo Vân quốc, giờ thêm cả Hậu Kim quốc nữa, rốt cục có tất cả bao nhiêu quốc gia nhúng tay vào chuyện này đây? Rốt cục có bao nhiêu người muốn đòi mạng Hiên Viên Triệt.
“Chữa trị như thế nào? Nói.” Khó chữa trị, vẫn có nghĩa là có thể, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, nàng đều cố thành toàn cho hắn, nàng sẽ chữa khỏi cho hắn.
Mộ Dung Vô Địch nhíu mày: “Độc ẩn trong tâm mạch, sai một bước nhỏ, độc khí công tâm, không thể cứu chữa nữa, theo ta được biết, khắp thiên hạ này chỉ có một nơi có thể cứu Tam điện hạ, nhưng mà, người nơi đây tính cách quái dị, hỉ nộ vô thường, hơn nữa hành tung mơ hồ, rất khó tìm.”
Lời vừa nói ra, đám người Trần quý phi, Lưu Nguyệt, Hữu tướng nhất thời bình tĩnh nhìn Mộ Dung Vô Địch, thần tình lo lắng, duy mỗi Thiên Thần hoàng đế Hiên Viên Dịch mặt mày hiện lên một tia thần sắc kỳ lạ, gắt gao nhíu chặt mày.
Dừng một chút, không đợi Lưu Nguyệt nói, Mộ Dung Vô Địch đột nhiên cắn răng nói: “Cũng may, năm đó ta ngẫu nhiên cứu được một mạng tộc nhân của họ, hy vọng bọn họ còn niệm ân tình, việc này, để ta đi.