.”
“Ta tin tưởng nàng, nhưng là ta càng tin tưởng chính mình, người mà ta yêu thương, tuyệt đối sẽ không thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ.”
Phóng ngựa như bão táp, trên mặt Hiên Viên Triệt là tiều tụy cùng kiên quyết.“Vương.
.”
Ngạn Hổ liều chết cắn răng, nếu là chuyến đi này, vi phạm lời nói của Lưu Nguyệt với Vương, không biết Vương có an toàn hay không.Tín nhiệm mờ ảo như vậy, có thể tin một lần, có thể tin được hai lần?Cái từ ngữ tín nhiệm nay, đúng là trên đời này không có cái gì có thể tin.Bóng đêm như dệt, hai phe nhân mã theo hai phương hướng, vội vàng chạy tới.Mau một chút, mau một chút, chỉ cần lướt qua sườn núi cao, cũng chỉ có hơn mười lý, mau, Lưu Nguyệt đầu đầy tóc đen, cơ hồ ép thẳng thành một đường phía sau ót.Trên mặt, trong mắt, kia vẫn không có toát ra lo lắng và thâm tình, vào lúc này không có một tia tình cảm biểu lộ trên mặt.Nàng không thể để cho Hiên Viên Triệt của nàng bị thương tổn như vậy trở về, nàng đau lòng, nàng đau lòng.“Trung Nghĩa Vương, Trung Nghĩa Vương.
.”
Mắt thấy sắp vượt qua sườn núi cao cao, phía sau đột nhiên có thanh âm điên cuồng kinh thiên động địa.Một tiếng tiếp theo một tiếng, tiếng sau cao hơn tiếng trước, thanh âm càng lúc càng lớn, mới đầu còn là trăm ngàn người rống to, ngay sau đó đã chuyển thành trăm ngàn vạn người rống to.Trong thanh âm lộ ra lo lắng tuyệt đối.“Trung Nghĩa Vương, mau trở về, mau trở về.”
Ngàn vạn người lo lắng rống to, vang vọng trên thảo nguyên trống rỗng, thanh âm bức người.Lưu Nguyệt nghe ra lo lắng tuyệt đối trong tiếng rống to, không khỏi ghìm lại tuấn mã, nháy mắt đứng nghiêm tại chỗ, nhíu mi thật chặt, sao lại thế này? Chuyện gì xảy ra? Tại sao nhiều người như vậy đồng thời gọi?