Không hề ngừng lại, Hiên Viên Triệt liếc mắt thấy cổ tay Lưu Nguyệt, tay bỗng chốc run rẩy.
Trong ánh mắt đang chăm chú nhìn cổ tay Lưu Nguyệt kia, bão táp rất nhanh ngưng kết, đau lòng không ngừng tích tụ, sự rối rắm ấy, khiến Lưu Nguyệt đang bị nhìn chòng chọc, trái tim cũng đột nhiên hoảng hốt.
“Không sao, không phải việc gì to tát, chàng đừng….
”
“Còn không phải chuyện gì to tát!”
Không có tiếng rống điên cuồng, không có hét lên thô bạo, chỉ có một tiếng nói nhỏ trầm thấp.
Nhưng chỉ một tiếng thầm thì này đã tràn ngập áy náy, tràn ngập đau lòng, tràn ngập chua xót và đau buồn phẫn nộ, lại khiến Lưu Nguyệt không nói lên lời.
Nhẹ nhàng đưa tay nâng cổ tay Lưu Nguyệt lên, chỉ toàn thấy máu thịt, gần như khắc vào gân cốt, xói mòn gân mạch.
Nhẹ vô cùng, sự đụng chạm khẽ khàng, tay Hiên Viên Triệt run rẩy không ngừng.
Đây cần phải giãy dụa kịch liệt đến bao nhiêu, cần phải liều mạng điên cuồng đến bao nhiêu, mới có thể tạo ra vết thương như vậy.
Một thân công phu của Lưu Nguyệt đều ở trên tay, nếu như mất tay, nàng chẳng khác nào phế nhân.
Vết thương sâu như vậy, đã khảm vào tận xương, tổn thương gân mạch, nếu như hắn chậm một bước, gân mạch bị hao tổn, vậy Lưu Nguyệt từ nay về sau…Cảm giác được tay Hiên Viên Triệt không ngừng run run, Lưu Nguyệt nghiêng đầu tựa sát vào trong lòng Hiên Viên Triệt, nhẹ giọng nói: “Không sao, huống chi cho dù có chuyện, sau này vẫn còn có chàng, còn có chàng.
”
Vài chữ khe khẽ, so với núi cao, so với biển sâu, đó là sự toàn tâm toàn ý tin cậy, đó là giao phó cả một đời.
“Được.
”
Quay đầu nhìn Lưu Nguyệt đang mỉm cười trong lòng, Hiên Viên Triệt đỏ mắt, nặng nề gật đầu một cái.
Rất nhanh đưa tay lấy thuốc mỡ trong ngực ra, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng bôi thuốc cho Lưu Nguyệt.
Ánh trăng long lanh, đèn đuốc lập loè.
Một mảnh yên tĩnh.
Giữa sự tĩnh lặng ấy, Hiên Viên Triệt đột nhiên trầm giọng nói: “Không được liều mạng, có nghe thấy không, dưới bất kì tình huống gì, mạng đều là quan trọng nhất, những thứ khác đều là tôm tép, ta chỉ để ý nàng còn sống hay không, nàng yên ổn, những cái khác ta đều không để ý, có nghe thấy không?”
Ngửa đầu nhìn Hiên Viên Triệt sắc mặt hết sức nghiêm túc, Lưu Nguyệt chậm rãi nở nụ cười, không có lên tiếng chỉ gật gật đầu.
Hiên Viên Triệt như vậy, nàng còn đòi hỏi gì nữa.
Toàn thân nhanh chóng được bôi thuốc tốt nhất, Hiên Viên Triệt lấy y phục của mình mặc cho Lưu Nguyệt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.