Bỏ lại Âu Dương Vu Phi, vậy.
Nổi danh như thế, nàng không theo nổi.
Trơ mắt nhìn Lưu Nguyệt cười rực rỡ chuồn mất, Âu Dương Vu Phi dường như tức tới hộc máu mà chết, làm việc vì nàng, kết quả là ném một mình hắn ở nơi mất mặt xấu hổ này, giận, giận.
Bướm bay lượn trong gió, vô cùng sặc sỡ.
Bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây.
Hôm nay, khí trời thật sự tốt.
Thần tiên giáng thế, trời giáng Bách Hoa tiên tử.
Năm nay Bách Hoa hoàn toàn bị một người nam tử chinh phục, mỹ danh theo gió bay khắp thủ đô Nam Tống Quốc – Triêu Thành.
Trong chốc lát, không ai không biết, không ai không hay.
Kỳ cảnh điệp bay phong nhiễu kia, tức thì bị loan truyền lại loan truyền.
Từ giờ ngọ đến muộn, trong nửa ngày ngắn ngủi, đã thây đổi thành tam sao thất bản, cuối cùng thành hình ảnh Âu Dương Vu Phi từ trên trời giáng xuống, mang theo một thân áo tráng bay múa, trên mặt đất ong bướm bay bay, quanh thân sáng mờ vạn đạo, chân đạp thất tinh lưu hà, thực sự giống thần tiên.
Mà chỉ giới hạn ở trong thủ đô Nam Tống Quốc Triêu Thành.
Không biết xứ tiếp tục truyền xuống như thế, có thể biến thành Âu Dương Vu Phi là Ngọc Hoàng đại đế đích thân tới thị sát hay không, hoặc là cuối cùng Bàn Cổ khai thiên tích địa cũng là do Âu Dương Vu Phi gây nên? Không biết.
Triêu Thành, Ngọc Phượng lâu, khách sạn số một Triêu Thành.
Màn đêm rơi xuống, sao trời lung linh.
“Bịch.
”
Một cước đá văng cửa phòng đóng chặc, Âu Dương Vu Phi một thân sát khí đi tới, trừng mắt nhìn ba người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Đỗ Nhất bên trong gian phòng.
Lưu Nguyệt ngẩng đầu, thấy Âu Dương Vu Phi vốn luôn phong độ, y quan sạch sẽ, lúc này đầu tóc xốc xếch, vạt áo màu trắng đã biến thành chỗ đỏ chỗ trắng chỗ xanh, không biết là chất thải của ong bướm, hay là thứ gì khác, còn có vài nếp nhăn nhúm.
Vẻ mặt mặc dù không chật vật, nhưng là tuyệt đối không phong độ như thường ngày, tiêu sái tự nhiên.
Khóe miệng cười cười, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi sát khí khắp người, cười híp mắt nói: “Về rồi, sớm hơn so với ta nghĩ.
”
Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh trên mặt đã khôi phục thành mặt sắt không chút biến hóa, tiêu chuẩn của hộ vệ bất động như núi, một chút thần sắc khác thường cũng không còn, giống như không liên quan tới hắn.
Khuôn mặt giận dỗi nhảy vào cửa, Âu Dương Vu Phi liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt cười híp mắt, liếc nhìn băng sơn Hiên Viên Triệt, hai mắt nheo lại, răng trắng như tuyết dưới bóng đêm, trắng hếu, kinh người.
Bị lôi kéo cả buổi chiều, nữ nhân nam nhân đều xông lên hắn hắn đánh cũng không được, không đánh bọn họ giống như ngàn vạn con ong, quả thực làm cho hắn phát điên.
Thật vất vả thừa dịp sắc trời nhá nhem, tầm mắt mọi người không tốt trốn ra được, mặc cho hắn về đến nhà nghỉ ngơi, hôm nay cũng bị làm cho tức điên.
Lưu Nguyệt thấy Âu Dương Vu Phi cũng không nói lời nào tức tức giận phình mặt nhất thời cũng nhịn không được nữa đại cười ra tiếng: “Hoàn mỹ, ta không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy, rất được.
”
Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt nói như thế, chẳng khác gì là trực tiếp thừa nhận chuyện đó là do nàng làm, không khỏi tức cũng không được, giận cũng không xong.
Bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt đang cười to một cái, Âu Dương Vu Phi lắc đầu tiến lại, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ.
“Xinh đẹp, ta xinh đẹp làm cái gì, nàng đó, lần sau muốn làm như vậy, báo trước cho ta một câu ta tìm người cho nàng đùa, ý tốt như vậy ta không đỡ nổi.
”
Dứt lời, sờ sờ cánh tay, nghĩ đến vẻ mặt háo sắc của đám trai giá kia, toàn thân nổi da gà, ọe.
Cũng may, hắn chỉ cần đeo gương mặt này vài ngày, đợi mọi chuyện ở đây kết thúc, hắn có thể trở lại bộ dạng vốn có, đến lúc đó có thể tiêu diêu tự tại.
Nếu không, hắn khẳng định liều mạng với Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt nghe nói thế không khỏi cười cười, bàn tay dùng sức nhéo chân Hiên Viên Triệt ở sau lưng một cái, miệng lại nói: “Này không…”
“Về rồi.
”
Mới nói được hai chứ, Đỗ Nhất một bên không có lên tiếng, đột nhiên nhìn ngoài cửa sổ trầm giọng nói.
Lưu Nguyệt nhất thời thu lại nụ cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Hai con toàn thân đen nhánh nhìn hơi giống ong mật, lặng yên không một tiếng động bay tới trong bóng đêm.
Đó là mật khí truy tung do bọn Đỗ Nhất bồi dưỡng, là thủ đoạn mà năm đó Lưu Nguyệt dạy cho họ, nhưng mấy thứ này chỉ có thể truy tung trong cự ly ngắn, dài quá lại là vô dụng.