Mục lục
Vương Phi 13 Tuổi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đi đi.” Mộ Dung Vô Địch, Thu Ngân, Ngạn Hổ thấy vậy lập tức bước nhanh đi theo.

Độc Cô Dạ vẫn đứng sát ở vách núi, mắt nhìn hai đôi bàn tay đang hòa vào nhau kia, lại nhìn Thanh Liên đang hôn mê trong ngực, mắt không chút thay đổi đi theo sau, hắn quyết định…

Cây cầu duy nhất nối hai vách đá với nhau, đi tới giữa, liền dừng lại.

Phía dưới, vực đá sâu thẳm, âm trầm đen tối.

“Đuổi tới rồi.” Thiên Nhai đi cuối cùng đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, nhìn từ trong chướng khí xa xa toát ra một tầng màu đen.

Thực nhân nghĩ đuổi theo.

“Chém.” Không có quay đầu lại, Hiên Viên Triệt trên mặt hiện lên sự quyết tuyệt.

“Chúng ta làm sao trở về?” Mộ Dung Vô Địch ngẩn ra, chém đứt cầu, bọn họ cũng không còn đường lui.

“Núi rừng rộng lớn như vậy, còn sợ không có đường ra.” Lưu Nguyệt chậm rãi ném một câu.

Cùng lúc đó, Độc Cô Dạ ra dấu cho Thiên Nhai ở phía sau, chém, không lo không có đường trở ra.

Ba người đều là người quyết định nhanh chóng, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra điều đó.

Khinh Thủy đi phía sau Thiên Nhai thấy vậy, trường kiếm trong tay xoay một vòng, hướng tời phần giữa yếu ớt nhất của cây cầu chém tới.

Hai đạo kiếm quang chợt lóe, ở giữa cây cầu gãy ầm ầm, rơi xuống vách đá đen tối, thật lâu không còn nghe thấy tiếng gì nữa.

Mà ở bên trên cây cầu, mọi người thấy vậy lập tức chuyển động nhanh hơn, khinh công vài cái liền lên tới vách đá bên kia.

Xoay người, Thực nhân nghĩ màu đen đã đến bên kia đầu cầu, nhìn lại căn bản không thấy cuối.

Nhưng, không thấy cuối thì làm sao, phía trên cái vực này, dù chỉ là khoảng cách bằng ngón tay cái, chúng nó cũng không dám phi qua.

Màu đen tụ tập một chỗ, không bao giờ còn là nỗi uy hiếp nữa.

Nhìn nhau cười, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt quay đầu đi nhanh về phía trước, giống như ở nơi sơn cùng thủy tận không còn đường, lại có thể thấy một thôn nhỏ.

Tâm tình rất tốt, làm việc lại càng nhanh chóng, trèo qua vách núi cao cao, tầm mắt trải rộng, nhìn xuống mảnh đât rộng lớn trù phú, một khung cảnh tuyệt đẹp.

“Trời ạ, là nó, là nó…” Mộ Dung Vô Địch nhìn chằm chằm khung cảnh kì diệu phía dưới, đột nhiên khiếp sợ mở to miệng, một ngón tay chỉ xuống dưới.

Bá chủ rừng mưa, uốn lượn tung hoành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK